Cô ta hoàn toàn buông bỏ, lấy tiền đền bù cho nỗ lực trước đây của mình, thực ra cũng không đến mức không cam lòng.
Cô ta đã chơi đùa một khoảng thời gian, hiện tại đang tìm người xem mắt, chuẩn bị sống một cuộc sống tốt đẹp.
Lục U vẫn không đợi được Diệp Bạch về nhà.
Xuân đến rồi đi, cuối xuân đầu hè, Diệp Bạch không còn xuất hiện nữa.
Lục U không khỏi hơi lo lắng.
Ngoài việc muốn gặp anh, cô còn lo lắng cho sức khỏe của anh, sợ anh ở bên ngoài sống không tốt... Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc cũng cùng nhau âm thầm tìm
người, nhưng Diệp Bạch luôn có cách tránh được.
Đầu tháng sáu, Lục U nhận được một chiếc chìa khóa, trong phong bì còn có một địa chỉ.
Lục U biết nơi này là khu biệt thự có môi trường rất tốt.
Cầm chiếc chìa khóa trong tay, trong lòng cô chợt run lên, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho thư ký: "Cô kiểm tra xem Diệp Bạch có biệt thự có quyền sở hữu ở số XX, đường XXXX không?”
Thư ký ngay lập tức kiểm tra, chưa đầy năm phút đã trả lời cô: "Có ạ! Đó là nhà của Tổng Giám đốc Diệp nhiều năm trước, khi đó anh ấy còn là người đại diện của Tổng Giám đốc Lục."
Lục U cúp điện thoại.
Cô cầm chìa khóa, cổ họng nghẹn lại. Cô đoán đây là chìa khóa Lục Huân đưa cho cô.
Sợ anh trai tức giận nên lén gửi cho cô.
Lục U lập tức lái xe tới.
Nửa giờ sau, xe của cô đỗ trước biệt thự.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cửa gỗ hé mở, Lục U đẩy cửa vào, băng qua bãi cỏ nhỏ đi đến trước cửa biệt thự kiểu Tây, một con chó Labrador chạy ra khỏi nhà, thân thiết vẫy đuôi với cô, sau đó vui vẻ sủa hai tiếng.
Bên trong vang lên một giọng nam: "Gina, có người đến à?"
Người đàn ông nói bằng tiếng Anh.
Nghe rất hay, đó là giọng nói mà Lục U rất quen thuộc, chính là chồng cô, Diệp. Bạch.
Một lúc sau, Diệp Bạch đi ra cửa.
Khi nhìn thấy Lục U, anh ngây ngẩn cả người... Mà Lục U đã giàn giụa nước mắt, nhưng cô không hề khóc mà ngược lại cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, run giọng nói: "Nếu không phải biết Gina là một con chó, em đã nghĩ hai năm anh không về nhà là do nuôi phụ nữ bên ngoài.”
Nói xong, cô quật cường nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi.
Diệp Bạch thở dài: "Lục UI"
Anh tiến lên một bước, hình như muốn ôm cô, nhưng Lục U lại lùi về một bước, run run môi hỏi anh: “Đã hai năm rồi, anh không nhớ em sao? Anh không muốn gặp Tiểu Diệp Hồi sao?”
Diệp Bạch nắm lấy cổ tay gầy gò của cô, cuối cùng kéo cô vào lòng.
Lục U nằm trong lòng anh, khóc thảm thiết.
"Diệp Bạch, anh làm em sợ muốn chết!"
"Đã lâu như vậy, sao anh không về nhà? Diệp Hồi đã đến tuổi có thể gọi bố rồi, nhưng em chưa dạy con bé, bởi vì em muốn lần đầu tiên con bé gọi bố là gọi anh..."
"Diệp Bạch, anh đúng là một tên khốn nạn! Anh thật tàn nhẫn!"
Lục U cắn vào ngực anh.
Trước đây ở đó là cơ ngực rắn chắc, nhưng bây giờ tương đối mỏng. Vả lại khi cô cắn, Diệp Bạch khẽ phát ra một tiếng rên rỉ, mặc dù rất khế nhưng Lục U vẫn nghe ra...
Cô vén chiếc áo phông đen của Diệp Bạch lên rồi sững người...
Toàn là những vết sẹo nhỏ vụn.
Ngoài ra còn có dấu vết của phẫu thuật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!