Trong phòng bệnh rất ấm áp.
Nhưng Lục U nhìn thấy bản xét nghiệm quan hệ cha con thì cảm thấy toàn thân phát lạnh... Tiểu Diệp Hồi trong tay đã ăn đủ no, nhẹ nhàng buông mẹ ra, thoải mái ợ một tiếng.
Sau đó lại chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng.
Lục U hoàn hồn.
Cô đưa tay ra, dịu dàng vỗ về Tiểu Diệp Hồi, cô ép giọng nói rất thấp: "Chương Bách Ngôn, anh muốn tôi nói gì?"
Anh nghẹn họng.
Lục U cười nhạt: “Sau khi tôi và Diệp Bạch ở bên nhau, lúc anh và Từ Chiêm Nhu vẫn còn mập mờ, tôi đã chạy tới nói với anh, Chương Bách Ngôn, tôi có thai rồi,lúc đó anh sẽ dùng giọng điệu gì để nói chuyện với tôi, tôi nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra được... Anh sẽ nói: Có chắc chắn đứa nhỏ này là của tôi không? Sao, Diệp Bạch không chịu nhận đứa bé này hay sao?"
Chương Bách Ngôn muốn phủ nhận, song anh chẳng thể phủ nhận.
Bởi vì lời Lục U nói có thể là sự thật, có thể lúc đó anh thật sự sẽ nghĩ ra pháp châm chọc cô. Hơn nữa, anh không thể chấp nhận việc cô ở bên cạnh Diệp Bạch rồi lại quay đầu.
Khi đó, anh sẽ coi thường cô! Lục U nhìn vẻ mặt của anh, nụ cười càng nhạt: "Anh xem, chúng ta là như thế, cứ làm tổn thương lẫn nhau mãi! Nhưng Chương Bách Ngôn à, lý do quan
trọng nhất khiến tôi không nói cho anh biết không phải là cái này, mà là... Tôi thích Diệp Bạch, tôi thật lòng muốn chung sống với anh ấy suốt quãng đời còn
lại. Cho nên, không cần phải nói! Không có lời nào có lực sát thương hơn những lời này. Sắc mặt của Chương Bách Ngôn tái nhợt.
Anh im lặng hồi lâu, chân thành nói với cô: “Lục U, chúng ta hãy bỏ qua mọi chuyện, bắt đầu lại một lần nữa đi.”
Lục U cụp mắt xuống.
Cô nhìn đứa bé trong lòng mình, lẩm bẩm: "Bắt đầu lại một lần nữa? Chương Bách Ngôn, anh đã sớm biết thân phận của chúng ta nhưng từ trước đến nay không bao giờ có đủ dũng khí để bắt đầu lại với tôi. Sao bây giờ anh lại có? Chẳng lẽ là vì con? Chỉ vì con mà anh có thể bỏ xuống tất cả sao?”
Đoạn, cô lại kiên quyết nói: "Tôi không muốn!”
Lục U áp vào mặt Tiểu Diệp Hồi, thấp giọng nói: "Anh Chương, đứa nhỏ tên là Tiểu Diệp Hồi! Hồi của hồi hương, cũng là trở về. Tôi sẽ nuôi con chờ Diệp Bạch trở lại. Một năm anh ấy không về, tôi sẽ nuôi con chờ anh ấy một năm. Mười năm anh ấy không về, tôi sẽ chờ anh ấy mười năm.”
Có tiếng gõ cửa, là giọng của một y tá.
Cửa bị khóa trái, không thể mở được.
Y tá bên ngoài lo sợ có chuyện gì đó nên đã gọi nhân viên an ninh.
Trong phòng bệnh VIP, Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm Lục U không
... Thật ra anh thường xuyên nhìn thấy cô. Ở mỗi giai đoạn cô mang thai, anh đều lén lút nhìn cô.
Nhưng đột nhiên, anh cảm thấy Lục U thật xa lạ.
Anh đang nghĩ, có chỗ nào không đúng nhỉ? Mãi một lúc lâu sau, Chương Bách Ngôn mới nhận ra... Sự xa lạ đó bắt nguồn từ sự xa lạ của Lục U đối với anh, từ sự buông bỏ thực sự trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!