Lục Thước ngủ trưa xong, mặc một bộ đồ thường đi xuống lầu, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ thì dựa người một bên, uể oải nói: “Lão Bạch, cậu đừng làm quá lên! Cậu làm như vậy thì thể nào Lục Huân cũng sẽ lấy tôi so với cậu, nói tôi không quan tám đến cô ấy, nấu ăn không ngon bằng một nửa lão Bạch.”
Khi nói ra hai chữ “lão Bạch”, anh ấy cố ý nhấn mạnh, nhiều ít cũng có chút ghen tị.
Diệp Bạch cúi đầu cười khẽ.
Dù đã bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cũng chỉ có Lục Thước vẫn đế ý.
Nhưng ghen tị là chuyện tốt, chứng tỏ còn quan tâm.
Diệp Bạch sắp xếp xong hết thảy, ngay cả quần lót của Lục u cũng được gấp xếp gọn gàng, tổng cộng có tám cái, không cần giặt, chỉ cần chờ anh trở về.
Lục u ghét bỏ: “Chờ anh về thì bốc mùi mất.”
Cô nói anh biến thái.
Diệp Bạch cầm vali lên, lại không nhịn được đặt xuống, lúc này bọn họ đang ở trong phòng của cô, rất riêng tư.
Anh ngồi ở mép giường, dang rộng hai chân.
Chân anh dài, Lục u ngồi một bên không tốn sức chút nào.
Diệp Bạch hôn cô một lúc lâu mới để cô nằm trên giường, anh thì lắng nghe động tĩnh của đứa bé: “Lại lớn lên rồi, giống như có trái bưởi đang chuyển động bên trong vậy. Chờ anh về chắc sức lực của nó lại lớn hơn! Chẳng giống con gái chút nào.”
Lục u cũng không nỡ rời xa anh.
Cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, dạo này Diệp Bạch đã gầy không ít vì bận việc ở công ty.
Cô thấp giọng nói: “Tiền đủ là được, đừng vất vả như vậy.”
Trong lòng Diệp Bạch mềm nhũn, anh ừ một tiếng: “Năm sau sẽ tốt hơn. Sang năm việc làm ăn ở nước ngoài sẽ được chuyến về, không cần phải bay đi bay về nữa! Anh có thể chuyên tâm ở bên em và các con.11
Lục u đặt lòng bàn tay của mình vào lòng bàn tay anh, lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu…
Giọng nói lười biếng của Lục Thước từ ngoài cửa truyền đến: “Hai người đã xong chưa? Đã đăng ký kết hôn lâu thế rồi mà còn sến súa như vậy. Nếu còn không đi thì không kịp lên máy bay đáu.”