Diệp Bạch cười cô không biết xấu hổ, nào có người phụ nữ nào chủ động như vậy, Lục U ôm cố anh làm nũng… Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất của bọn họ nhỉ! Không liên quan đến thể xác, chỉ đơn thuần là tín nhiệm, là làm bạn với nhau.
Lục u nghĩ, cô yêu Diệp Bạch.
Cuối cùng vẫn không làm tiếp, trong lòng Lục u buồn bực khó chịu, hơn nữa còn thật sự muốn nôn.
Cô đi vào nhà vệ sinh, nôn khan nửa ngày.
Diệp Bạch ở phía sau cô, kiên nhẫn giúp cô dễ thở hơn, Lục u dựa vào anh: “Nhất định là mua phải hàng giả rồi.”
Sau một lúc lâu, Diệp Bạch bỗng nhiên nói: “Cửa hàng tiện lợi kia hẳn là không có hàng giả.”
Lục u lúc đầu không kịp phản ứng, cô còn nói đùa vài cáu, nhưng sau đó nụ cười trên mặt cô biến mất… Máu trên mặt cô chậm rãi rút đi.
Cò xoay người, ngửa đầu nhìn Diệp Bạch, môi run rấy không thôi.
Cô quan tâm Diệp Bạch.
Cô thật lòng muốn ở bên anh, thật lòng muốn kết hôn với anh, nếu như… nếu như… là thật, như vậy cô phải làm sao bây giờ? Diệp Bạch phải làm sao bây giờ?
Tâm trạng Diệp Bạch còn phức tạp hơn cô.
Nhưng anh biết, Lục u hiện tại rất sợ hãi, anh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô vào trong ngực.
Cái ôm của anh ấm áp như vậy, ấm áp đến mức khiến Lục u muốn khóc.
“Diệp Bạch, em sợ!”
Diệp Bạch khẽ vuốt mái tóc đen của cô, giọng khàn khàn: “Đừng sợ, anh đi mua… cái kia.”
Lục U kéo chặt tay áo anh.
Diệp Bạch vẫn vuốt ve đầu của cô, hồi lâu, anh cúi đầu: “Em theo anh cùng đi, nhé?”
Lục u gật đầu.
Một lát sau, Diệp Bạch thay quần áo cho nhau rồi anh lái xe ra ngoài.
Lục u mặc một thân màu đen nhàn nhã, an tĩnh ngồi ở bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt… Trong đêm tối đặc biệt rõ ràng.
Lúc Diệp Bạch lái xe ra ngoài, không thấy Chương Bách Ngôn.
Chương Bách Ngôn lại nhìn thấy bọn họ.
Đêm khuya, Diệp Bạch và Lục u mặc trang phục tình nhân, trên cổ Lục u có dấu hôn rõ ràng.
Chương Bách Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng phủi thuốc lá.
Anh ta tự giễu cười.
Nhìn xem, người ta sổng rất tốt, Chương Bách Ngôn hơn nửa đêm anh ta tới đây, là hy vọng nhìn thấy bọn họ sống tốt sao?
Người ta tốt như vậy!
Anh ta lùi lại, tự cười mình… bỏ đi.
Diệp Bạch dẫn Lục u đến đường phố đối diện, tìm một tiệm thuốc 24/24, mua hộp kiếm tra rồi trở lại căn hộ, lúc lên lầu chân Lục U mềm nhũn.
Về đến nhà, Diệp Bạch đưa ly nhựa cho Lục U: “Vào đi! Kiếm tra trước rồi nói sau.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!