Cô liếc mắt nhìn Chương Bách Ngôn một cái, lập tức nâng cửa kính xe, chậm rãi lái xe đì.
Chương Bách Ngôn ngồi ở bên trong xe.
Từ Chiêm Nhu xoay người, lẳng lặng nhìn anh, cô ta muốn cười nhưng nụ cười so với khóc còn khó coi hơn...Bởi vì cô ta nhìn thấy được, Chương Bách Ngôn vẫn chưa quên được Lục U.
Anh hận cô, nhưng vẫn không quên được cô.
Từ Chiêm Nhu nói đứt quãng: “Chương Bách Ngôn, chúng ta kết hôn được. không?”
Chương Bách Ngôn không trả lời, đây chính là từ chối trong im lặng.
Rất lâu sau, anh lạnh lùng mở miệng: “Lên xel”
Nhưng Từ Chiêm Nhu chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, cô ta che mặt mình, trong các khe ngón tay đều là nước mắt...Tám năm, cô ta đã trả giá bằng toàn bộ thanh xuân của mình, lại không thể nhận được một chút thương tiếc nào của người đàn ông này.
Trong mắt anh chỉ có Lục U.
Chương Bách Ngôn im lặng nhìn cô ta một lát, sau đó nói với tài xế: “Lái xe.”
Nếu cô ta không chịu lên xe, vậy thì ở trong gió lấy lại bình tĩnh cũng rất tốt,
chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi lái đi..Không có chút do dự hay thỏa hiệp. nào, giống như thái độ cứng rắn của anh đối với Từ Chiêm Nhu bao năm qua.
Thật ra anh có thể không cần phải giữ cô ta ở bên cạnh.
Lúc trước để cô ta ở lại bên cạnh, là bởi vì Từ Chiêm Nhu là người phụ nữ ưu tú nhất, có điều kiện tốt nhất bên cạnh anh, anh muốn xem liệu bản thân có thể có tình cảm với người phụ nữ như vậy hay không, nếu có thì anh sẽ kết hôn với cô ta, sau đó hoàn toàn quên mất Lục U.
Anh cũng từng thử thích cô ta.
Khi cô ta ở bên cạnh anh năm thứ ba, giữa bọn họ có một chút mập mờ, một cái ôm khi say còn có mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng ở chóp mũi, khi đó anh biết cô ta hôn anh.
Anh uống rượu, nhưng cũng không say đến mất tri giác.
Anh rõ ràng biết, Từ Chiêm Nhu thích anh và hôn anh, nhưng anh không đẩy ra.
Anh nghĩ, nếu thân thể bị kích thích đến mức có thể phát sinh quan hệ với cô †a thì cũng rất tốt, chuyện quan trọng giữa hai vợ chồng đó chính là dục vọng, giải quyết nhu cầu sinh lý là hai năm nữa sẽ có một đứa con có gen tốt.
Từ Chiêm Nhu quả thật là một đối tượng tốt.
Nhưng đêm hôm đó, rõ ràng người đẹp đang ở trong ngực, lại còn chủ động như vậy.
Nhưng anh lại không thể có được một chút hưng phấn nào.
Lúc ấy trong đầu của anh toàn bộ đều là Lục U, tất cả đều là hình ảnh trên tấm thảm lông dê ở trong căn nhà gỗ nhỏ đêm hôm đó, thân hình trần trụi của cô như một con thú nhỏ mềm mại nhào vào trong lồng ngực anh.
Bọn họ là lần đầu tiên của nhau.
Sau đó, anh nhìn thấy vết máu trên ga trải giường, cô bé yếu ớt một ngày sau cũng không chịu rời khỏi giường, kêu đau... Nhưng rõ ràng anh chỉ làm một lần, cũng làm rất cẩn thận.
Một thời gian sau, bọn họ thậm chí cũng không có nếm ra mùi vị gì.
Chỉ là anh vẫn có thể nhớ rõ thân hình cô mềm mại thế nào, cô lớn lên rất
tốt.
Vòng eo cũng rất nhỏ.
Rõ ràng là vội vã như vậy, nhưng lại đọng lại trong đầu anh đến mấy năm... Không thể quên được!
Chương Bách Ngôn hoạt động ở trong thương trường, cũng không phải là không có việc lấy tiền mua vui, cũng đã từng nước chảy bèo trôi với một cô bé trong ghế lô, cô bé cũng rất chủ động cởi thắt lưng của anh, anh cũng không phải là không có nhu cầu, chỉ là khi tới mức độ nào đó thì anh sẽ nhớ tới Lục U, nhớ tới việc cô ôm cổ của anh, nhỏ giọng gọi Chương Bách Ngôn...
Đêm đó, cô nói rất nhiều lần...
Chương Bách Ngôn, em thích anh!
Thích...
Bên trong xe, Chương Bách Ngôn sợ hãi cười rộ lên, yêu thích của cô đáng giá bao nhiêu!
Chớp mắt một cái, lễ tình nhân đã tới...
Hôn lễ của Hoắc Tây và Trương Sùng Quang được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ, tất cả bạn bè đều được bao máy bay và khách sạn.
Số lượng người đông nên phân thành hai nhóm để bay đến tiểu đảo nổi tiếng kia.
Khi Lục U đăng ký, cô không ngờ rằng mình sẽ ngồi cùng với Chương Bách Ngôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!