Mà ở một góc đường, có một nghệ nhân lang thang đang đứng, có mái tóc dài và ăn mặc rất phong phanh.
Nhưng mà cây đàn vi-ô-lông trong tay anh ta, Trương Sùng Quang liếc nhìn một cái có thể biết được nó sáng loáng và đắt tiền, có thể thấy được giữ gìn rất tốt, giá cả lúc mua cũng rất đắt...
Khúc nhạc được kéo dịu dàng và đau thương.
Hẳn là đang tưởng niệm cho ai đó.
Trương Sùng Quang đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn một lát, người đi đường vội vàng qua lại nhưng không ai để lại tiền lẻ...Có lẽ là trời đang có tuyết nên
không có tâm tình nào để thưởng thức.
Một lát sau, anh nhìn về cửa phòng khám, nhẹ giọng nói với y tá: “Tôi đi xuống lầu, vợ tôi ra ngoài thì nói với cô ấy một tiếng.”
Y tá hơi khó hiểu, gật đầu.
Trương Sùng Quang không dùng thang máy, mà từ từ đi xuống theo cầu thang... Lại đi đến con phố đối diện.
Người nọ đang kéo vi-ô-lông thì bỗng nhiên thấy một người đàn ông danh giá đi về phía mình, bên trong là quần áo phẳng phiu, bên ngoài mặc một chiếc. áo măngtô chất liệu rất tốt, hơn nữa diện mạo người đàn ông trông rất anh tuấn.
m nhạc vẫn không dừng lại, người nọ tiếp tục kéo.
Trương Sùng Quang vẫn đứng im lặng lắng nghe, trong bầu trời tuyết trắng mịn.
Không biết là tới bài thứ mấy, anh lấy ra bóp da đưa hết số tiền mặt bên trong cho người nọ, ước chừng có ba bốn ngàn tệ, người nọ nhận lấy rồi nói lời
cảm ơn, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Khi Trương Sùng Quang quay người lại, anh nghĩ thứ người nọ kéo hẳn không phải là vi-ô-lông, cũng không phải là vì cuộc sống.
Mà là, không biết nên sống sót như thế nào. Chắc người nọ đang nhớ nhung đến ai đó.
Đối diện dưới lầu phòng khám, trước một quán cà phê nho nhỏ, Hoắc Tây. đang đứng ở đó.
Cô mặc một chiếc áo măng-tô ấm áp, trên cổ quàng một chiếc khăn màu xám lông dê mới mua, mái tóc dài được búi lên...Cô đứng ở nơi đó chờ anh, trong trắng thuần khiết và xinh đẹp.
Giữa bọn họ là tuyết mịn mềm mại.
Trương Sùng Quang bước nhanh vài bước, nhưng có lẽ là vì trời lạnh nên chân anh có chút đau, nên chậm mất nửa nhịp.
Anh nở nụ cười với cô, rồi sau đó chậm rãi đi đến trước mặt cô. Tuyết vẫn đang rơi.
Anh ngẩng đầu nhìn quán cà phê phía sau cô, dịu dàng mỉm cười: 'Luật sư Hoắc, chúng ta đi uống cà phê đi?”
Hai tay Hoắc Tây đút trong túi áo. Cô hỏi lại: “Cậu chủ Sùng Quang của chúng ta còn tiền không?” Trương Sùng Quang giơ tay lên: “Có thể thanh toán bằng di động.”
Hoắc Tây cười: “Khá tốt, mấy năm nay thư ký Tân không có chăm sóc anh thành vô dụng, còn biết trả tiền bằng điện thoại di động.”
Trương Sùng Quang nhéo mũi cô, nắm lấy vai cô bước vào quán cà phê, anh ép giọng nói xuống mức thấp nhất: “Anh biết rất nhiều, sau này luật sư Hoắc sẽ biết rõ hơn.”
“Mỏi mắt mong chờ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!