Ký xong, bà kéo con gái rời đi, Từ Chiêm Nhu cản lại: “Còn chưa thanh toán mà? Nếu không mang đủ, Tống Giám đốc Chương của chúng tôi có thể cho mượn.”
Loại trà xanh này, Hoắc Minh Châu rất ghét.
Bà nhìn Chương Bách Ngôn đằng sau Từ Chiêm Nhu, người trẻ tuổi kia không nói một lời, ánh mắt dán chặt lên Lục u, rõ ràng là yêu hận đan xen.
Hoắc Minh châu cười nhạt: “Không cần thanh toán, tôi sợ cô không làm chủ cho Tống Giám đốc Chương được.”
Nói xong, bà liền mang theo Lục u rời đi.
Khi hai người đi ngang qua chương Bách Ngôn, anh vô thức nắm lấy tay Lục U: “Cô thật sự muốn kết hôn với Diệp Bạch?”
“Không phải chuyện của anh.” Lục u rút tay ra, đi theo mẹ rời đi.
Sau khi họ đi, Từ chiêm Nhu lập tức tiến lên dò hỏi người hướng dẫn mua, quản lý cửa hàng đi tới, rất không vui nói: “Người vừa nãy là bà Lục, đừng nói một trong sáu vật phẩm chính của cửa hàng chúng tôi, mà cho dù gọi người đến dọn cả tiệm thành trống không người ta cũng mua được, tòa nhà này thuộc sở hữu của Lục Thị… Ngoài ra, đừng tự thêm đất diễn, cô Lục đang độc thân, người thực sự sắp kết hôn là cô con gái lớn nhà họ Hoắc, Hoắc Tây, cô có nghe nói đến chuyện của cô ấy và Tống Giám đốc Trương chưa? Chia chia ly ly cuối cùng lại tái hôn, họ đang chuẩn bị làm to đó!”
Lục Thị, nhà họ Hoắc… thân phận của Lục u?
Từ Chiêm Nhu ngây dại.
Cô ta nhìn Chương Bách Ngôn không nói lời nào, anh bước ra ngoài, cô ta vội vàng đuối theo hỏi: “Anh đã sớm biết có đúng không, anh sớm
biết cô ta là cô chủ nhà họ Lục, cho nên anh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô ta?”
Chương Bách Ngôn dừng bước.
Anh nhìn vào mắt Từ Chiêm Nhu, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo: “Cô nghĩ nhiều rồi!”
Nói xong anh liền đi.
Phía sau, Từ chiêm Nhu nghẹn ngào, lớn tiếng nói: “Chương Bách Ngôn, anh không dám thừa nhận thôi, mấy năm nay anh vẫn luôn không chịu chấp nhận tôi, còn không phải là vì trong lòng anh còn chờ mong cô ta hay sao? Hiện giờ anh cũng thấy rồi, gia cảnh nhà người ta tốt như vậy, sao có thể để hoa nhài cắm bãi phân trâu được, năm đó cô ta khinh thường anh nên mới chia tay, cô ta chỉ chơi đùa anh thôi.”
Chương Bách Ngôn không đáp lại cô ta.
Buối chiều, Từ Chiêm Nhu liền nhận được thông báo của phòng nhân sự, yêu cầu cô ta ra công ty chi nhánh nước ngoài hai năm, Từ Chiêm Nhu tức điên, lập tức gọi điện cho mẹ chương.
Cô ta biết mẹ Chương sẽ giúp cô ta nói chuyện.
Bởi vì trong lòng mẹ Chương, cô ta, Từ Chiêm Nhu chính là con dâu tốt nhất của nhà họ Chương.
Bên kia, Lục u ra khỏi trung tâm mua sắm, cảm xúc vẫn luôn không tốt.
Ngồi vào trong xe, cô cũng không nói chuyện, Hoắc Minh châu nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: “Nhiều năm như vậy, còn chưa buông bỏ sao! Nếu thật sự thích cứ theo đuổi đi, cậu ta và người bên cạnh trông cũng không giống một đôi, ánh mắt lạnh lẽo như vậy thì sao có thể là yêu đương được.”
Thân thế của Chương Bách Ngôn, Lục Khiêm và Hoắc Minh châu cũng không biết.
Lục u cũng không nói.
Mấy năm qua, cô và chương Bách Ngôn cũng đã chia tay, cô càng sẽ không nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!