Bác sĩ cảm thấy cơ thể Trương Sùng Quang không thích hợp để lấy máu, nhưng anh vẫn kiên trì: “Lấy 500… Tôi sẽ ổn thôi, bố tôi đang trên đường đến, ông ấy cũng có máu gấu trúc.”
Cùng huyết thống không thế truyền máu!
Trương Sùng Quang ôm lấy Hoắc Tây: “ông ấy là người nuôi dưỡng tôi, không phải bố ruột.”
Hai bác sĩ bàn bạc, cứu người quan trọng, vẫn nên lấy máu.
Rút máu quá nhanh, hai chân Trương Sùng Quang không ngừng run rẩy, nhưng anh vẫn nắm chặt ga giường… Trước mặt anh trống rỗng, anh nghĩ, cuối cùng cũng tìm thấy Hoắc Tây.
Bọn họ phải sống hạnh phúc bên nhau.
Cô từng nói, sau này không rời đi nữa, cô thực sự nghiêm túc.
Hoắc Tây, anh cũng nghiêm túc, từ giờ trở đi mỗi năm cây phong chuyến đỏ, chúng ta sẽ cùng ngắm…
Thế giới, rực trắng.
[Trương Sùng Quang, từ giờ trở đi đây sẽ là nhà của anh.]
[Trương Sùng Quang, mẹ em cũng là mẹ anh.]
[Trương Sùng Quang, anh đừng ra nước ngoài được không, anh không ra nước ngoài… Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, anh không vui sao?]
Được, Hoắc Tây, anh không đi nữa!
Khi tỉnh lại, đầu anh rất choáng váng, như có vô số thứ đang đập vào đầu.
Bên tai có đủ loại âm thanh.
“Bác sĩ, khi nào thằng bé mới tỉnh lại?”
“Tình trạng này, có ảnh hưởng đến não không! Có thể tỉnh lại rồi đột nhiên không nhận ra người nhà hay không?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời: “ông Hoắc đến vừa kịp lúc, nếu không thì chúng tôi không thế biết chắc chắn, tình huống lúc đó thật sự nguy hiểm… Anh Trương thật sự rất dũng cảm! Đàn ông hy sinh hết mình cho vợ hiện giờ không có nhiều lắm.”
Trương Sùng Quang đưa tay lên chạm vào đầu, thở dài nói: “Mẹ, con không sao! Hoắc Tây đâu.”
Ôn Noãn cực kỳ kinh ngạc và vui mừng.
Bà vội vàng lại gần, chống mép giường, một tay khẽ chạm vào mặt anh: “Sùng Quang, con thấy thế nào?”
Trương Sùng Quang ngồi dậy, lắc đầu: “Con không sao, Hoắc Tây đâu?”
Tiếu Lục u trả lời: “Chị Hoắc Tây đỡ hơn anh, ít nhất khi bọn em đến, chị ấy còn tỉnh táo, nhưng lúc đó anh Sùng Quang rất không ốn, máu chảy rất nhiều, đâu cũng có miệng vết thương, bọn em thật sự sợ anh…”
Cô nàng làm động tác cắt cổ.
Hoắc Doãn Tư đi từ ngoài cửa vào, nghe vậy liền gõ vào đầu Lục U:
“Đừng nói gở.”
Lục u ồ một tiếng, cô nàng nhìn Trương Sùng Quang chằm chằm, sau đó nước mắt trào ra: “Anh Sùng Quang, lúc đó thật sự rất đáng sợ! Suýt chút nữa hai người bị chôn bên trong rồi.”
Trương Sùng Quang biết cô nàng bị dọa sợ, anh đưa tay nhéo mặt cô nàng, như trấn an.
Tiểu Lục u ôm anh khóc hu hu.
Mấy năm trước cô nàng thật sự ghét và hận anh Sùng Quang, nhưng hai năm nay anh luôn làm cô nàng khóc… Tại sao anh xấu như vậy, nhưng tại sao anh lại tốt như vậy.
Trương Sùng Quang bất đắc dĩ, nói với Hoắc Doãn Tư: “Cậu dỗ con bé đi.”
Hoắc Doãn Tư ngồi sang một bên: “Nó cũng là em gái anh, nước tiểu mèo của con bé cũng chảy vì anh, sao anh không dỗ nó đi?”
Lục u thấy ghê tởm, cô nàng lau mũi: “Em tự dỗ mình.”
Hoắc Doãn Tư mỉm cười.
Trương Sùng Quang cũng mỉm cười, lúc này Hoắc Doãn Tư vổ mạnh vai anh: “Lần này lại cảm ơn anh, đã cứu chị tôi.”
Trương Sùng Quang nhìn lại cậu ấy, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Cô ấy không chỉ là chị cậu, cô ấy cùng em gái anh.”
Hoắc Doãn Tư: “Trương Sùng Quang, có biến thái không chứ?”
Trương Sùng Quang cười khan: “Hoắc Tây đâu? Cô ấy có khỏe không?”
Ôn Noãn đi tới khoác cho anh một bộ đồ, nhẹ giọng nói: “Con hôn mê ba ngày, tối qua Hoắc Tây trông con, con bé đang kiểm tra sức khỏe, sẽ về ngay thôi.”
Cuối cùng Trương Sùng Quang yếu ớt dựa vào đầu giường.
Lúc này cửa mở, là Hoắc Tây và Hoắc Minh, ngoài vết thương ngoài da thì Hoắc Tây vẫn ốn, Hoắc Minh cầm một hộp đồ ăn, trong đó là món cháo gà mới làm, thứ bổ dưỡng nhất.
Thấy Trương Sùng Quang tỉnh, Hoắc Tây sững sờ, cô đứng ở cửa mấp máy môi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!