Trương Sùng Quang đờ đẫn lắng nghe.
Anh không phản bác, cũng không lý sự, lúc này anh chỉ muốn tìm thấy Hoắc Tây.
Anh tiếp tục gọi cho cô.
Anh khao khát được nghe thấy giọng cô, dù chỉ yếu ớt thôi cũng được… Rất nhiều lần sau, có người hét lên: “ở đây ở đây, ở đây có ánh sáng, là ánh sáng điện thoại.”
Trương Sùng Quang lập tức chạy đến.
Chỉ thấy nơi cầu thang ngoài cùng bên trái tòa nhà bị sập, có một lổ trống nhỏ hình vòm, cách đó hai mét có một chút ánh sáng lờ mờ, đó là điện thoại của Hoắc Tây.
Chó cứu hộ cũng tìm thấy, nó không ngừng ngửi nơi đó, giọng nói vững vàng của đội trưởng vang lên: “Bị thương chảy máu!”
Anh ấy bắt đầu chỉ huy cần cấu nâng các vật ở trên lên.
Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Tôi phải vào! Vợ tôi bị rối loạn đông máu, đã bốn tiếng rồi… Tôi phải vào?”
Đội trưởng Lâm nhìn anh nói: “Bây giờ anh vào, nhỡ bên trên lại sụp xuống thì sao?”
“Vậy tôi sẽ chết cùng cô ấy.”
“Càn quấy! Có phải những người giàu như anh đặc biệt không quý trọng mạng sống hay không, đây không phải chuyện đùa đâu…”
Chưa nói xong, anh ấy đã thấy Trương Sùng Quang cởi áo khoác.
Anh lấy đèn pin của người khác, đội nón bảo hộ lên rồi, nằm xuống bò vào trong.
Đội trưởng Lâm chỉ vào anh: “Kéo anh ta ra.”
Không ai nhúc nhích.
Đội trưởng Lâm định tự mình ra tay thì giọng Trương Sùng Quang vang lên rõ ràng: “Tôi nói rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chết cùng cô ấy! Chúng tôi có ba đứa con phải nuôi, nhưng bố mẹ chúng tôi vẫn còn sống, còn rất nhiều anh chị em có thế chăm sóc giúp, nhưng… Nhưng vợtôi chỉ có một, người có thể đi vào cứu cô ấy lúc này chỉ có tôi.”
Trương Sùng Quang nói, anh nhẹ nhàng sờ xuống enzym cầm máu trong túi áo.
Tiếp tục bò vào bên trong.
Cái lỗ vừa nhỏ lại hẹp, càng vào bên trong càng hẹp, chân anh gần như phải ấn chặt xuống đất mới có thể đi vào, bên chân trái bị cọ xát đến
nỗi nóng bừng đau đớn, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ muốn nhìn thấy Hoắc Tây thật nhanh, anh muốn thấy cô còn sống.
Mùi máu càng lúc càng nồng, tim anh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng ánh mắt anh vô cùng kiên định.