Trương Sùng Quang nhìn con gái.
Cô bé đang bò trên mặt đất, dáng vẻ ngây thơ chẳng hiểu gì.
Anh sờ gương mặt của Hoắc Tây, nở nụ cười nhẹ: “Anh cũng không làm suốt hai năm qua rồi, em không cho anh làm, cũng chẳng cho anh nghĩ? Suy đi tính lại, anh cũng có phạm tội gì đâu, luật sư Hoắc.”
Đương nhiên là anh không phạm tội, chỉ cần anh muốn, cô đều sẵn lòng.
Ấy vậy mà Trương Sùng Quang cũng không muốn, nhưng không phải không muốn, mà là không muốn nhanh như vậy.
Anh vẫn còn hơi khó chịu vì chuyện ấy, cảm thấy bản thân rất có lỗi với Hoắc Tây, nếu trước kia anh không làm ra cái chuyện đần độn như thế, Hoắc Tây cũng chẳng phải chịu uất ức… vả lại, nếu chỉ một mình anh được sung sướng, thì làm chuyện ấy có ý nghĩa gì cơ chứ?
Nhưng anh không nói điều này với Hoắc Tây.
Anh chỉ vổ nhẹ lưng cô, lặng lẽ an ủi…
*
Hoắc Tây không dậy ăn sáng, dù Trương Sùng Quang gọi nhưthế nào cô cũng không ăn.
Cô đang nằm trên giường ăn vạ, dường như lại trở về cô thiếu nữ ỷ lại Trương Sùng Quang, cuối cùng Trương Sùng Quang đành vỗ mông cô vài cái.
Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang.
Bữa cơm trưa sum vầy hiếm hoi này do Trương Sùng Quang tự mình nấu, hai đứa lớn giúp đỡ anh, còn đứa nhỏ thì anh cởi giày và áo khoác cho cô bé, rồi đặt vào ngực mẹ để hai mẹ con ngủ với nhau.
Trong nhà bếp, Trương Sùng Quang đang nấu ăn.
Dù mấy năm nay anh và Hoắc Tây xa cách nhau, nhưng kỹ năng nấu nướng của anh vẫn không hề sụt giảm, cực kỳ ngon.
Tuy Miên Miên trông bình thường, nhưng Tiểu Trương Duệ vẩn rất ngượng ngùng, ngày hôm qua cậu bé khóc như vậy thì làm gì phải đàn ông đích thực nữa, liệu bố có coi thường cậu bé hay không?
Vì thế cậu nhóc mười mấy tuổi bèn nhìn trộm bố.
Trương Sùng Quang cũng cảm giác được nhưng anh vờ như không biết, anh bảo Duệ Duệ đến đây để học nấu ăn, rồi tự nhiên ôm con trai ngay trước mặt, cậu bé cảm thấy thích thú trong lòng, nhưng gương mặt nhỏ lại tỏ ra căng thẳng.
Thỉnh thoảng cậu bé quay đầu lại nhìn bố.
Bố mình cao quá.
Dù mẹ rất cao, nhưng mỗi lần bố muốn hôn mẹ cũng phải cúi đầu xuống, nếu không sẽ không hôn được.
Tiếu Trương Duệ đột nhiên che mặt lại: ôi, mình đang suy nghĩ cái gì vậy!
Trương Sùng Quang kéo tay con trai: “Con đi lên lầu gọi mẹ và em gái xuống ăn cơm đi.”
Gương mặt của Tiểu Trương Duệ đỏ bừng, chạy đi luôn, Trương Sùng Quang lắc đầu cười khẽ… Miên Miên đứng cách đó vài bước, đang cấn thận ngắt rau cải thìa của mình, đây là đồ dành cho em gái, em gái còn nhỏ phải ăn nhiều rau mới khỏe mạnh được.
Ánh mặt trời chiếu lên nhà bếp, trông cực kỳ ấm áp.
Lúc Trương Sùng Quang chiên cá ngừ vàng, giữa tiếng dầu rán, anh nói cực kỳ thản nhiên: “Sau này có việc gì thì phải nói với mẹ và bố đấy, đã biết chưa?”
Mũi Miên Miên đỏ lên, cô bé cắn môi, gọi một tiếng bố cực kỳ êm ái.
Trương Sùng Quang sờ đầu cô bé bằng bàn tay sạch sẽ, không nói gì nữa… Có một số chuyện vẫn để mẹ tâm sự cùng thì tốt hơn.
Nhưng Trương Sùng Quang không ngờ, cô không nói chuyện với Miên Miên trước, mà trò chuyện với nhà trường và những phụ huynh kia.
Cũng không biết cô dùng phương pháp gì mà trong một ngày, đã có hai mươi học sinh thôi học rồi chuyển trường.
Sáng hôm sau.
Điện thoại của Trương Sùng Quang bị gọi tới cực kỳ nhiều, hiệu trường trường học và các phụ khuynh than khố, bảo anh khuyên nhủ luật sư Hoắc.
Tuy Trương Sùng Quang cảm thấy hơi ồn ào.
Nhưng ở bên ngoài, anh không thể không nể mặt Hoắc Tây, bình thản đáp lại.
Song chuyện này cũng là một vấn đề.
Trương Sùng Quang cúp cuộc gọi cuối cùng xong thì gọi điện cho Hoắc Tây, dường như cô nghe máy ngay lập tức, giọng điệu cực kỳ sung sướng: “Mới mười giờ sáng thôi, Tổng Giám đốc Trương rảnh rỗi không có việc gì làm à? Hay công ty sắp đóng cửa rồi?”
Trương Sùng Quang cười, mắng cô một tiếng.
Sau đó, anh hỏi chuyện liên quan đến con, Hoắc Tây chỉ ỡm ờ, bảo anh đừng nhúng tay vào.
Cô nói cô phải mở họp.
Lúc Trương Sùng Quang tắt điện thoại, anh vừa bực vừa buồn cười, nhưng anh cũng biết Hoắc Tây cố ý… Thật ra anh rất thích cái tính ấy của cô, thích gì làm nấy.
Sáng hôm sau, Tổng Giám đốc Trương vốn bề bộn công việc lại ngồi ngấn người trong văn phòng.
Thư ký Tân tiến vào, nhắc nhở anh phải đi họp.
Trương Sùng Quang đứng dậy, ánh mặt trời khiến anh trở nên lóa mắt.
Nhưng anh vẫn nhớ Hoắc Tây, mới ba giờ chiều đã tan làm trước, anh không về thẳng nhà mà đi đến công ty của Hoắc Tây… Nên nói thế nào nhỉ, cỏ bận hơn cả anh tưởng tượng, lúc anh đi Hoắc Tây còn phải tiếp đón thêm hai đương sự nữa.