Hai người kia cười gượng trong lòng.
Đây là một ngôi trường trong khu nhà quyền quý, phụ huynh nào cũng khó chiều, nhưng người không được đụng vào nhất đương nhiên là Trương Sùng Quang.
Bây giờ bọn họ đang cực kỳ hối hận, nhưng hối hận cũng không có ích gì.
Hiệu trưởng Vương đánh liều hỏi: “Ý của Tổng Giám đốc Trương có phải là…”
Trương Sùng Quang dập điếu thuốc, đầu lưỡi chạm vào khoang miệng, nói: “Tôi còn chưa nghĩ xong.”
Hai người kia chỉ có thể gượng cười, bọn họ vốn định cầu xin thêm lần nữa, nhưng Trương Sùng Quang đã đi vòng qua bên kia lên xe, hai vị lãnh đạo trường anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Trương Sùng Quang không đưa bọn họ đến biệt thự nhà họ Hoắc.
Anh bảo tài xế lái xe về căn biệt thự ban đầu của bọn họ, thỉnh thoảng Hoắc Tây và bọn nhỏ cũng đến đây ở, chỉ là chủ nhân của căn nhà từ khi chuyến đi vẫn chưa từng quay lại.
Buổi trưa, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi tiến vào.
Người giúp việc trong nhà hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng đi chuẩn bị bữa trưa, hơn nữa còn phong phú nhiều món hơn ngày thường rất nhiều.
Khi xuống xe, Tiểu Trương Duệ đã ngủ thiếp đi, có lẽ vì cảm xúc xao động quá mạnh nên đã khóc rất lâu.
Hoắc Tây định gọi cậu bé dậy.
Nhưng Trương Sùng Quang ngăn cô lại, anh nhìn Hoắc Tây, khẽ nói: “Đế anh bế thằng bé lên!”
Hoắc Tây nhẹ giọng đáp: “Thôi, cứ gọi nó dậy đi, thằng bé không nhẹ đâu.”
Nhưng cô còn đang nói, Trương Sùng Quang
đã bế Duệ Duệ lên, dù sao chân của anh cũng bị thương nặng, dù hiện tại đang bình phục tốt nhưng cũng phải cổ hết sức, tuy nhiên Trương Sùng Quang vẫn kiên quyết muốn bế con trai lên phòng trẻ con trên lầu hai.
Anh đặt Duệ Duệ xuống giường.
Bước chân Trương Sùng Quang bỗng loạng choạng, anh nửa quỳ xuống đắp chăn mỏng cho con, cúi đầu nhìn cậu bé hồi lâu.
Duệ Duệ ngủ không yên.
Cậu bé lấm bấm kêu: “Bố ơi… Bố…”
Trương Sùng Quang nghe mà tan nát cõi lòng, anh chậm rãi cúi thấp đầu, ôm lấy khuôn mặt con trai như đang ôm một loại châu báu dề vỡ nào đó, tựa trán con vào trán mình.
Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh sáng lọt qua khe hở tiến vào phòng.
Hoắc Tây đứng ở cửa, im lặng quan sát.
Chỉ chốc lát sau, hai mắt cô đã ươn ướt, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hoắc Tây không hề ngạc nhiên chút nào khi thấy Trương Sùng Quang bước vào phòng ngủ chính.
Chuyện xảy ra sáng nay ở trường học, mặc
dù bề ngoài bọn họ tỏ ra bình tĩnh, nhưng cả hai đều biết những cảm xúc dao động trong lòng nhau, Trương Sùng Quang không thể không đế ý một chút nào, mà Hoắc Tây cũng giống vậy.
Khi anh vào phòng, Hoắc Tây đã tắm xong.
Cô mặc áo tắm đứng trước cửa sổ sát đất, những ngón tay thon gầy trắng nõn kẹp một điếu thuốc dài nhỏ được phụ nữ ưa chuộng… Cô chỉ lặng yên đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
“Sao em lại hút thuốc rồi?”