Lục u cười nhạt: “Con và anh ta đã là quá khứ, bây giờ anh ta ở bên ai chả được.”
Cô Hồ cũng mỉm cười: “Tính tình của con, giống với mẹ con nhiều hơn.”
Nhớ đến Lục Khiêm, cô Hồ thở dài cảm thán.
Trong số những người phụ nữ nối tiếng ở thành phố B, khi còn trẻ không ai không nhớ Lục Khiêm, lúc ấy muốn người đó đồng ý một cái hẹn rất khó, không nghĩ tới cuối cùng thằng nhóc kia lại bị Minh châu nhặt về nhà.
Lục Thước thì quá giống người kia của nhà họ Hoắc, mà Lục u lại thừa hưởng tất cả vẻ đẹp của Lục Khiêm và Minh châu.
Thông minh đơn thuần.
Không ngoa khi đặt tất cả những lời tốt đẹp trên thế giới lên cho cô.
Lục u nhìn biểu cảm của cô Hồ, nói một câu cợt nhả: “Dì Hồ, dì đang nghĩ đến bố con sao?”
Cô Hồ đột nhiên nối giận: “Cái con bé này.”
Lục u rũ mi cười khẽ, lúc cười lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, đáng yêu cực kỳ.
Cô Hồ không khỏi nghĩ: Chẳng trách anh Chương kia nhớ mãi không quên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ ngáy thơ và xinh đẹp như vậy, làm gì có thể đặt ai vào mắt nữa…
Lục u uống cà phê với cô Hồ rồi cùng nhau ăn trưa, mãi đến bổn giờ chiều cô Hồ mới thả cô bé đi.
Khi cô đến câu lạc bộ, đưa kịch bản phỏng vấn, chủ tịch vừa đọc qua đã khen ngợi.
“Tiểu Lục, lần này đều nhờ có cô!”
“Với bài viết này, tạp chí của chúng ta có thể tiếp tục tồn tại… Nếu không, tôi thực sự không biết làm thế nào đế duy trì, cô biết đấy, đã có công ty lớn nhìn trúng câu lạc bộ chuấn bị phá sản này và muốn mua lại, tôi sổng chết không bán, tôi đã gắn bó biết bao thập kỷ, tôi sẽ không bán với bất kỳ sổ tiền nào.”
Lục u không nghe kỹ, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm.
Chủ tịch muốn mời cô ăn tối nhưng cô từ chối: “Không có gì, dì Hồ là trưởng bối của tôi, tôi chỉ đi cùng dì ăn cơm và trò chuyện.”
Nói xong, cô xách túi rời đi.
Chủ tịch thở dài, các đồng nghiệp xung quanh ông đang bàn tán…
“Gia cảnh thế nào vậy, cô Hồ cũng phải cho nể cô ấy.”
“Nói là trưởng bối, vậy thì bối cảnh của Lục U chắc chắn không tầm thường, thấy không… Gặp
gỡ người nổi tiếng cũng đơn giản như đi chợ mua bắp cải.”
“Bình thường cô ấy chỉ lái chiếc xe hơn 20 vạn nhưng lần trước tôi gặp cồ ấy ở khách sạn, cô ấy lái một chiếc Cullinan màu hồng, chiếc xe đó đắt bao nhiêu, chắc tôi không cần phố cập kiến thức với các người nhỉ?”
Đương nhiên, Lục u không nghe thấy những lời đàm tiếu này.
Cô đi xuống lầu, lên xe chuẩn bị rời đi, cô đã hẹn với Diệp Bạch ăn gà tây rồi ném tuyết, tuyết đêm qua không chất đống, bọn họ chuấn bị đi nhà tuyết chơi.
Tuyết tan nên đường hơi trơn.
Lục u lái xe rất chậm, dừng lại khi chờ đèn đỏ.