Từ Chiêu Nhu không cam tâm nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Chương Bách Ngôn, bởi vì anh ta là sếp của cô ta… Cũng bởi vì cô ta yêu anh ta, muốn ở bên anh ta.
Trên lầu hai, cô Hồ đã sớm đợi ở đây.
Người bình thường không thể nhận được sự đón tiếp này, chỉ có hai nhà họ Hoắc và họ Lục mà thôi.
Lúc Lục u đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, có gì đó kì lạ.
Cô Hồ vốn dĩ đang ngồi uống trà, thể hiện uy quyền của trưởng bối, thấy có người đi tới, sắc mặt trắng bệch, cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa mà lập tức đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì vậy, ai bắt nạt tiểu Lục u của chúng ta?”
Lục u vẫn chưa quên ý định của mình khi đến đây.
Mặc dù mắt đỏ hoe, nhưng cô bé vần miễn cưỡng nở nụ cười: “Con không sao, chỉ bị gió thối làm cay mắt thôi. Dì Hồ, dì ngồi đi.”
Cô Hồ còn trẻ đã là người tinh ý, khi già lại càng tỉnh vi hơn.
Làm sao có thế không nhìn rõ thủ thuật nhỏ này?
Cô Hồ mỉm cười: “ở nơi cao cấp như vậy mà vẫn có gió, phải gọi cho người quản lý để phản ánh lại mới được, nếu không tiền sẽ mất trắng tiêu xài vô ích.”
Lục u vội vàng nói: “Là con bị gió thổi ở bên ngoài.”
Thật trùng hợp, lúc này, Chương Bách Ngôn chậm rãi đi lên lầu, khi nhìn thấy Lục u và cô Hồ ở bên nhau, anh ta hơi kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn.
Anh ta biết cô Hồ.
Khi còn nhỏ, gia đình anh ta khá giả, mẹ anh ta từng là một fan hâm mộ của bộ phim truyền hình mà cô Hồ đóng.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lục u và cô Hồ có quen biết.
Từ Chiêm Nhu cũng kịp đuổi theo, cô ta trông thấy Lục u và cô Hồ ở bên nhau, nhìn lại dáng vẻ hơi mất tập trung của Chương Bách
Ngôn, không khỏi nhắc nhở: “Chúng ta ngồi ở đằng kia.”
Chương Bách Ngôn lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi về vị trí của mình.
Cô Hồ lắng tai nghe bốn phía, cô ấy nghe thấy rõ ràng, cúi đầu hỏi Lục U: “Người kia, có phải là gió thổi bụi bay vào mắt con không?”
Lục u cắn môi: “Dì Hồ!”
Cô Hồ mỉm cười, tao nhã ngồi xuống, đẩy cốc về phía Lục U: “uống cà phê đi! chúng ta từ từ phỏng vấn, dù sao bây giờ dì cũng rất nhàn rỗi, không cần phải lên sân khấu, cũng không có thông báo gì.”
Lục u rất thích cô ấy.
Cô vội vàng khen ngợi: “Dì Hồ, dáng người của dì vẫn như trước, vẫn thanh lịch và sành điệu như vậy, mẹ con lúc nào cũng ghen tị khi nói về dì.”
Cô Hồ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, không nhịn được cười.
“Mẹ của con còn phải ghen tị với dì ư! Hồi đó, có biết bao nhiêu người phụ nữ ghen tị với cô ấy đấy.”
Lục u cũng nghe nói về quá khứ giữa cô Hồ với bố của mình, cô cười xấu hổ: “Dì Hồ bây giờ cũng rất tốt nha! Dượng vừa đẹp lại vừa chung
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!