Hoắc Tây thoáng sửng sốt.
Giọng nói của anh lại vang lên bên tai: “Em vừa mới sinh con, cơ thể còn yếu, tốt nhất là không nên tắm, anh lau người giúp em. Hoắc Tây, giữa chúng ta chẳng lẽ không có một chút tin tưởng nào sao? Đến chuyện này anh cũng phải thề à?”
Hoắc Tây nghĩ đến bộ phim vừa mới ra mắt, hờ hững nói: “Đàn ông có thề cũng vô dụng.”
Trương Sùng Quang tiến lại gần, ghé sát vào tai cô: “Vậy em nói cho anh biết làm sao mới có tác dụng! Hoắc Tây, em nói cho anh biết đi!”
Ngoài cửa sổ, bóng đêm như nhuộm mực.
Trong nhà ánh đèn sáng rực, Hoắc Tây mặc một bộ váy ngủ màu trắng dài chấm đất, mái tóc dài màu trà sẫm hơi xoăn ngang eo, trông xinh đẹp và quyến rũ, dù Trương Sùng Quang không quá muốn chuyện đó song vẫn bị động lòng với cô.
Anh nhịn không được ôm eo cô, không làm gì cả, chỉ ôm cô mà thôi.
Giống như ôm lấy ánh trăng sáng.
Màn đêm càng lúc càng yên tĩnh, Hoắc Tây không đẩy anh ra, cũng không nói với anh những
lời lạnh lùng. Sau khi hành hạ nhau mấy năm, dường như họ cũng mệt mỏi rồi, lúc này, thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Trương Sùng Quang nhỏ giọng nói vào tai cô: “Hoắc Tây.”
Cô không nói gì…
Anh vẫn có chút thất vọng, nhưng không hề gì, anh vẫn ôm cô… Một lúc lâu sau, Hoắc Tây thấp giọng nói: “Tôi đứng hơi mệt.”
Trương Sùng Quang nhớ ra cô đang trong tháng, nhanh chóng bế cô đi vào phòng tắm.
Thân thể Hoắc Tây yếu ớt, không còn sức lực phản kháng nên cũng không nói thêm gì nữa.
Anh bế cô đến mép bồn tắm, để cô ngồi lên trên, sợ cô bị lạnh nên bên dưới lót một chiếc khăn tắm dày. Đợi máy sưởi đã đủ ấm, Trương Sùng Quang giúp cô cởi cúc áo ngủ, hàng cúc nhỏ như hạt gạo khiến anh nhìn mà đỏ mắt. Anh nhẹ giọng hỏi: “Nhiều cúc như vậy, ban đêm có tiện cho con bú không?”
Hoắc Tây không trả lời…
Trương Sùng Quang nửa ngồi xổm xuống, giúp cô cởi những chiếc cúc nhỏ. cởi đồ xong, nước trong bồn tắm chỉ mới đầy một nửa, hầu kết anh chuyến động: “Có lạnh không? Nếu lạnh thì anh bật máy sưởi thêm chút nữa.”
Hoắc Tây lắc đầu: “Lưng đổ mồ hôi luôn rồi.”
Trương Sùng Quang tự nhiên đưa tay qua, chạm vào làn da trên lưng cô qua váy ngủ.
Cơ thể Hoắc Tây cứng đờ.
Trương Sùng Quang dùng một tay giữ hai chân cô lại, không cho cô cử động, trầm giọng nói: “Là do mồ hôi lạnh nên sức khoẻ yếu.”
Anh không dám chậm trễ, dùng khăn lau người cho cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!