Cô biết Trương Sùng Quang chắc chắn là đi nói chuyện làm ăn, với dự án quan trọng thì bình thường phải nói ít nhất nửa tiếng… Nửa tiếng cũng đủ để cô dẫn Miên Miên đi ròi.
Hoắc Tây không đi ngay.
Cô cầm một ly champagne, tầm mắt đảo quanh bốn phía, thấy xe của bọn họ vẩn còn đổ trên sân cỏ, tài xế đang ngồi trong xe ngủ gà ngủ gật.
Hoắc Tây lấy một cặp khuy măng sét kim cương từ túi xách của mình ra.
Là của Trương Sùng Quang.
Lúc thay đ’ô trong phòng quần áo, cô đã lấy nó từ trong quầy trang sức của Trương Sùng Quang. Lúc này, cô siết chặt ngón tay… vật nhỏ cứng rắn cộm đau lòng bàn tay cô.
Miên Miên đang mê mấn nhìn đèn ngôi sao.
Hoắc Tây ngồi xốm xuống nói: “Miên Miên, lát nữa mẹ dẫn con về nhà, con cứ đi theo mẹ, dù là khi nào cũng không được nói chuyện, được không?”
Miên Miên chớp chớp mắt, cái hiểu cái không.
Một lúc lâu sau, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Là quay về thành phố B ạ? Là phải rời khỏi cha, đúng không?”
Hoắc Tây không lừa cô bé được nữa, bởi vì cô thế nào cũng phải dẫn cô bé đi, thế nào cũng phải cho cô bé biết rằng… cha mẹ sẽ không sống bên nhau.
Cô không lên tiếng, chỉ dịu dàng mà vuốt ve
Miên Miên.
Miên Miên hơi sửng sốt. Một lát sau, cô bé rũ đầu kề sát Hoắc Tây: “Con đi theo mẹ.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Hoắc Tây cực kì khó chịu.
Nhưng mà cô cần phải đi, cần phải rời khỏi Trương Sùng Quang trong vòng nửa tiếng, sau đó liên lạc với cha… Cô dẫn Miên Miên đi về phía sân cỏ, nhân lúc tài xế không chú ý bảo Miên Miên tránh ở góc khuất thị giác bên cạnh xe.
Tài xế thấy Hoắc Tây lại đây thì lập tức xuống xe: “Bà chủ.”
Hoắc Tây sửa sang quần áo, rất tự nhiên mà mở cửa xe, nói: “ông chủ làm rơi một đôi khuy măng sét trên xe, bảo tôi đi tìm thử xem.”
Cửa xe ghế sau mở ra, cô quay người lại tìm.
Tài xế suy nghĩ nhiều, cho rằng lúc Trương Sùng Quang và Hoắc Tây ở bên nhau làm rơi trên xe.
Chuyện này không phải chuyện lạ trong giới thượng lưu.
Một lát sau, Hoắc Tây nắm một đôi khuy măng sét, cười nói: “Tìm được rồi.”
Tài xế thở phào, định tiếp tục chui vào trong xe ngủ cho qua thời gian thì nghe Hoắc Tây nói: “Làm phiền anh giúp tôi đưa đến đại sảnh bữa
tiệc… Miên Miên đi toilet rồi, tôi phải đi xem con bé.”
Tài xế do dự.
Anh ta biết bà chủ bị cấm ra ngoài.
Có điều, anh ta không thấy đứa nhỏ kia đâu, chắc là bà chủ sẽ không bỏ đi một mình. Hơn nữa, chỉ là đưa đồ vật thôi, sẽ không xảy ra sơ suất gì được. Vì vậy, anh ta đồng ý.