Hoắc Tây ôm chặt Miên Miên, cô muốn đưa Miên Miên đi, nhưng cơ thể cô quá yếu… cô ngã quỵ luôn.
“Hoắc Tây… Hoắc Tây…”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Trong phòng bệnh, Hoắc Tây hôn mê suốt, bác sĩ nói rằng tinh thần và thế xác cô gần như kiệt quệ.
Tiếu Trương Duệ vẫn luôn ngồi bên cạnh trông mẹ, cậu bé ghé vào bên giường, khuôn mặt nhỏ xinh xắn nhăn lại. Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, cậu chưa nói với Trương Sùng Quang một câu nào.
Miên Miên tựa trong lòng ôn Noãn.
Trương Sùng Quang đã rút 500 đơn vị máu cho Hoắc Tây, lúc này anh tái nhợt mặt đứng trong phòng bệnh.
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh nguyện bỏ ra cả mạng sống đế bù đắp cho Hoắc Tây.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Hoắc Minh gọi Trương Sùng Quang ra ngoài, đã 36 giờ trôi qua kế từ khi sự việc xảy ra, đây là lần đầu tiên ông nói chuyện với Trương Sùng Quang, trong gian hút thuốc nhỏ hẹp ở bệnh viện, Hoắc Minh vào thẳng vấn đề: “Người phụ nữ kia đâu?”
Sau khi Tống Vận phóng hỏa, vẫn chưa bắt được cô ta về quy án.
Hoắc Minh hiểu rõ, đây là bút tích của Trương Sùng Quang, ông đã kìm chế rất lâu lúc này cuối cùng đã bùng nổ, ông ghìm giọng hỏi: “Đến giờ cậu vẫn còn bảo vệ cô ta sao? Trương Sùng Quang, tôi lớn tuổi nhưng không có nghĩa là tôi nhẫn nại hơn! Tôi cho cậu thời gian, trong vòng hai tiếng đồng hồ cậu phải giao cô ta cho tôi, nếu không cậu cũng đừng trách tòi trở mặt vô tình!”
Trương Sùng Quang nắm chặt ngón tay, anh thấp giọng nói: “Bố, con muốn tự tay xử lý cô ta!”
Hoắc Minh cười lạnh: “Tòi không dám làm
cái chức bố này!”
“Cậu định xử lý cô ta như thế nào? Cho cô ta về quê, rồi tìm cho cô ta một mối tốt… Trương Sùng Quang, nếu cậu hỏi tôi chuyện mà tôi hối hận nhất là gì, vậy thì đó là cho Hoắc Tây lấy cậu!”
Nói xong ông kìm chế rồi lại kìm chế, mới nói tiếp: “Khoảng thời gian này tôi không ngăn cậu tiếp cận Miên Miên, nhưng đợi con bé và Hoắc Tây khỏe lên một chút, tôi sẽ đưa chúng ra nước ngoài, tôi phải chữa khỏi tai cho Miên Miên! Trương Sùng Quang, nếu tai của Miên Miên không chữa khỏi được, thì cậu có mặt mũi gì mà xuất hiện trước mặt mẹ con nó hả?”
Trương Sùng Quang không lên tiếng.
Anh chậm rãi quỳ trước mặt Hoắc Minh, giọng nói rất khẽ: “Bố, con không muốn buông Hoắc Tây, con yêu cô ấy!”
Hoắc Minh cười thê lương.
Sau khi ông đi, một mình Trương Sùng Quang ở đó hút hai điếu thuốc, sau đó anh gọi một cuộc điện thoại: “Người đang ở đâu?… Trông kỹ vào, tôi tới ngay!”
Trên hành lang tối tăm, bóng lưng của Trương Sùng Quang cũng có vẻ dài và u ám, anh đi đôi giày da dẫm lên mặt sàn ẩm ướt và lạnh lẽo,
phát ra những tiếng vang trong trẻo lại bức người.