Trương Sùng Quang im lặng nhìn cô ta.
Tống Vận nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của anh, vô cùng rung động.
Cô ta không nhịn được mà lại gần, cúi người hôn anh… Không ngờTrương Sùng Quang lại tóm lấy mái tóc đen dài của cô ta, kéo mạnh cô ta
sang bên cạnh. Vâng trán trắng nõn của Tống Vận lập tức đập vào tủ đầu giường, góc nhọn khiến cô ta bị rách da, máu lập tức chảy xuống.
Cô ta quên cả đau, bàng hoàng nhìn anh.
Cô ta không dám tin, người đàn ông dịu dàng với cô ta trước kia lại nỡ đối xử với mình như thế.
Trương Sùng Quang bóp cằm cô ta, giọng lạnh tanh: “Tôi đã nói đừng trêu vào Hoắc Tây rồi! Rõ ràng cô đã nghe nói cô ấy bị bệnh tâm lý, nhưng cô vẫn gọi phóng viên đến cửa cục Dân chính đế kích thích cô ấy…”
Sau cơn sửng sốt, Tống Vận lấm bấm.
“Em không cố ý!”
“Trương Sùng Quang, rõ ràng anh đã chấp nhận em rồi! Anh đã ly hôn với cô ta rồi, tại sao anh không thử làm lại với em, không thử thì sao anh biết là anh sẽ không yêu em chứ?”
Trương Sùng Quang đẩy cô ta ra.
Anh cầm chiếc quần dài bên cạnh lên, lấy một điếu thuốc ra, cúi đầu châm lửa.
Làn khói màu xám bốc lên…
Anh cười khẩy: “Trên đời này lấy đâu ra lắm tình yêu thế?”
Mặt Tống Vận xám ngoét.
Cuối cùng cô ta cũng khẳng định, người đàn ông trước mặt chưa từng yêu, cũng không bao giờ định yêu cô ta… Cho dù một chút thôi cũng không, anh chỉ ở bên cô ta để chọc tức vợ mình, chứ không còn gì khác.
Phát hiện này khiến Tống Vận tái mặt, nhưng cô ta bổng mỉm cười.
Cô ta khẽ hỏi: “Em đã kích thích cô ta à? Trương Sùng Quang, Tổng giám đốc Trương… Chẳng lẽ không phải anh chắc? Ai đã uống say rồi về nhà với em, biết rõ là sai nhưng vẫn cho em đến gần, ai đã cho phép em bầu bạn sau khi cãi nhau với vợ. Anh bảo em sang nhà anh, anh qua đêm ở chỗ em, anh dẫn em đi đánh golf, đến Hong Kong đế du lịch. Anh nhớ không, anh còn hòn em lúc tỉnh táo, còn mơn trớn cơ thế em…”
Nụ cười của Tống Vận trông hơi điên cuồng.
“Hoắc Tây đã xem hết những bức ảnh và video đó!”
“Anh nói xem khi nhìn những thứ đó, cô ta thấy thế nào? Liệu có thấy tởm đến mức buồn nôn không?”
“Một người đàn ông ngoại tình lại giả vờ chung thuỷ trước mặt cô ta, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy lợm giọng rồi!”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc đó, Tống Vận đã sợ, cô ta biết sự tàn nhẫn của người đàn ông này nhưng cô ta hết sợ ngay, cô ta mất trắng rồi thì còn sợ gì chứ!
Cô ta cười khẩy: “Thật ra em suýt có được anh rồi, phải không?”
Sau khi ra viện, Trương Sùng Quang về biệt thự.
Vẩn là nơi đó nhưng không có sự náo nhiệt lúc bình thường, ban ngày không có mùi thơm của thức ăn, tối đến cũng không có tiếng trẻ con… Căn biệt thự này trống trải một cách đáng sợ.
Sấm tối, Trương Sùng Quang ngồi trên sân thượng.
Người hầu lên gọi anh ăn cơm, sau hai câu gọi, Trương Sùng Quang dập điếu thuốc trên tay, bình tĩnh hỏi: “Mấy hôm ròi mợ không về à?”
Người hầu sửng sốt mấy giây rồi mới đáp: “Không về ạ! Tôi gọi để hỏi thì mợ bảo không về nữa!”
Trương Sùng Quang ngấn người.
Người hầu lại mời anh xuống tầng ăn cơm, anh hờ hững nói: “Tôi không đói, cứ để đó đi!”
Người hầu có vẻ ngập ngừng.
Đám người rời đi, Trương Sùng Quang tiếp tục nhìn ráng mây ở chân trời. Hồi trước, Hoắc Tây thích ngắm hoàng hôn ở đây nhất nên anh đã đặt một chiếc sofa ở đây… Anh nhớ có lần lên ngắm muộn, trời đã tối đen. Anh ôm cô, cảm xúc bỗng dâng trào muốn làm chuyện đó với cô ở đây.
Đêm đó gió mát, mây thưa thớt, mọi thứ nhẹ nhàng đến lạ thường.
Hoắc Tây ngồi trong lòng anh, ôm cổ anh, gọi tên Trương Sùng Quang cả đêm.
Chuyện cũ như mới xảy ra ngày hôm qua, Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn nhẫn cưới trên tay, mắt bổng đỏ hoe.
Hôm sau, tại công ty Luật Anh Kiệt.
Hoắc Tây vừa về đang định ra gian ngoài, trợ lý của cô lại đứng dậy, ngập ngừng nói: “Luật sư Hoắc, cô có khách này!”
Hoắc Tây thản nhiên hỏi: “Ai thế? Khách hàng mới à?”
Trợ lý cắn môi dưới: “Là Tổng giám đốc Trương.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!