Hoắc Tây lợi dụng tình thế và đẩy anh ra.
Cô rời đi không chút luyến tiếc, cảnh Thụy muốn tiễn cô nhưng Hoắc Tây từ chối, cảnh Thụy quay lại nhìn Trương Sùng Quang: “Anh Sùng Quang, để em đưa anh về! ôi, anh say quá rồi!”
Nói rồi Cảnh Thuỵ định tới dìu Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang đứng thẳng, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Tôi ổn!”
Cảnh Thuỵ ở phía sau hét lên: “Này, anh Sùng Quang, anh trông chẳng ổn chút nào, thực sự không cần em tiễn anh sao?”
Người đã đi rất xa.
Thư ký Tân nhìn cảnh Th uy, bất đắc dĩ nói: “Dạo này ngày nào anh ấy cũng uống, không biết
chăm sóc bản thân chút nào”.
Cảnh Thụy lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Anh ta cầm điếu thuốc, nhìn về phía xa rồi nói: “Sớm muộn gì rồi cũng uống đến hư người thôi!”
Trương Sùng Quang đi xuống lầu, tài xế của anh đã đậu xe ở dưới chờ đợi. cửa xe mở ra, anh đang định bước vào.
Một bóng dáng mảnh khảnh bước ra cạnh anh.
vẫn là Tống Vận.
Trương Sùng Quang dừng một chút, lại nghe thấy Tổng Vận van nài: “Anh và cô ấy sắp ly hòn, sao anh không xem xét đến việc ở bên em?”
Trương Sùng Quang ngước nhìn ánh trăng, sau đó cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ trước mặt.
Anh nhẹ giọng nói: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô không thể ở lại thành phố B này”.
Anh lên xe, tài xế nhanh chóng lái xe đi.
Tổng Vận vỗ vào cửa xe không chịu bỏ cuộc: “Trương Sùng Quang, em thích anh!”
Tài xế nghe xong những lời này thì ngứa
răng, không nhịn được nói: “Giám đốc Trương, người phụ nữ phiền toái này sớm muộn cũng trở thành mầm họa, sao anh không xử lý cô ta đi! Đến tôi nhìn còn thấy bực mình thì phu nhân còn cảm thấy thế nào đây!”
Trương Sùng Quang không nói gì, tài xế cũng không nói gì thêm.
Trương Sùng Quang trở lại biệt thự.
Biệt thự vắng tanh, hầu hết những người giúp việc cũ đã rời đi, chỉ còn hai ba người khá già còn ở lại, có lẽ vì chưa tìm được công việc mới.
Trương Sùng Quang không có việc gì làm ngoài uống rượu, vừa uống rượu vừa nghĩ đến Hoắc Tây.
Anh lấy điện thoại di động gọi đi gọi lại cho cô.
Lúc nào cũng là tiếng máy bận.
Anh không biết mình đã uống bao nhiêu, khi tỉnh dậy trời đã sáng, nắng chói chang, đã là trưa ngày hôm sau… Thư ký Tần dùng khăn lau mặt cho anh, thấy anh tỉnh lại liền nói: “Bà Ngô gọi cho tôi, bảo tôi tới xem giám đốc có ổn không! Thế nào? Cuộc sống một mình có thoải mái không? Tôi đã nói anh sẽ hối hận mà”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!