Công ty của Trương Sùng Quang bị nhiều thế lực chèn ép, nối bật nhất là Hoắc Doãn Tư và Lục Thước, bọn họ thực sự đang muốn đẩy công ty của anh vào đường cùng… Trương Sùng Quang bận đến mức không có thời gian ngủ chứ đừng nói đến cầu xin Hoắc Tây tha thứ.
Hơn nữa, anh cũng không thể gặp được cô.
Phiên tòa đầu tiên về vụ ly hôn của họ được xét xử không công khai, anh còn tưởng Hoắc Tây sẽ đến.
Trương Sùng Quang đã ở lại đó nửa ngày.
Nhưng khi anh đến tòa, Hoắc Tây lại không đến, cô giao toàn quyền cho luật sư Vương giải quyết… Tất nhiên, lần xét xử đầu tiên không dẫn đến ly hôn ngay lập tức, Trương Sùng Quang nhất quyết đòi gặp trực tiếp Hoắc Tây thì mới thương
lượng về thỏa thuận ly hôn!
Sau khi bước ra khỏi tòa án và ngồi lên xe, anh nhận được cuộc gọi từ Hoắc Táy.
Cuộc gọi đến từ điện thoại cố định của công ty luật.
Trương Sùng Quang cầm điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng em cũng chịu liên lạc với anh! Hoắc Tây, chúng ta gặp mặt đi!”
Hoắc Tây giọng nói không cảm xúc: “Phiên tòa đầu tiên chưa thể ly hôn, nhưng phiên tòa thứ hai nhất định sẽ có phán quyết! Trương Sùng Quang, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi không trốn tránh anh… Tôi chỉ cảm thấy nhìn thấy anh thật ghê tởm”.
Những ngón tay của Trương Sùng Quang cầm chặt điện thoại đến mức trắng bệch.
Đúng lúc Hoắc Tây đang định cúp điện thoại, anh lạnh lùng nói: “Chúng ta đã đi đến mức như ngày hôm nay, em không phải cũng có trách nhiệm sao? Em có thể phủ nhận rằng mình vẫn nhớ Bạch Khởi sao? Việc anh làm thực sự là đáng hận và không thế tha thứ sao?”
“Có! Năm xưa tôi không nên đưa anh về nhà”.
“Tôi không phủ nhận! Tôi vẫn nhớ đó”.
“Đó là một tội ác không thể tha thứ!”
Hoắc Tây tự giễu cười nói: “Trương Sùng Quang, anh vẫn không hiểu tại sao chúng ta không thể tiếp tục! Nếu không thích, không thể chung sổng với nhau, chúng ta có thể ly hôn và chia tay. Nhưng anh luôn dùng cách cực đoan nhất để nói với tôi rằng đoạn tình cảm tôi từng dành cho anh…là không đáng”.
Trương Sùng Quang còn muốn nói điều gì đó, nhưng yết hầu anh chuyển động lên xuống rồi cũng không thể nói được lời nào.
Nụ cười của Hoắc Tây càng nhạt đi: “Vậy là xong! Trương Sùng Quang, mọi chuyện đã kết thúc… giữa chúng ta!”
Cô ấy cúp máy.
Trương Sùng Quang một mình ngồi trong xe, muốn hút một điếu thuốc, lại phát hiện hộp thuốc đã trống rỗng… Điện thoại lại vang lên, là thư ký Tân gọi: “Giám đốc Trương, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!”
“Tôi biết rồi!”
Trương Sùng Quang bình tĩnh đáp lại, cúp điện thoại và khởi động xe.