Hoắc Minh cười lạnh một tiếng, thái độ không còn hiền hòa với anh nữa: “Tôi không chịu nổi việc giám đốc Trương gọi tôi là bố! Người ta nói, một người phụ nữ tốt sẽ không thể lấy hai chồng. Tương tự, Trương tiên sinh, cậu không thế nhận hai người bổ… Tôi đã cho người nghe ngóng rồi, cô Tống Vận đó cũng có cha mẹ, ông bà nội ngoại đều đủ cả. Không phải cậu bị thiếu hơi ấm sao, cả nhà họ sẽ giúp cậu ấm áp trở lại đấy, có khi còn hơn cả mười miếng dán giữ nhiệt ấy chứ”.
Miệng lưỡi của Hoắc Minh, Trương Sùng Quang không cách nào đáp trả.
Anh cười khố: “Bổ, con không có ý đó”.
Hoắc Minh lại cười lạnh: “ôm rồi gặm rồi mà không phải ý đó thì là ý gì? Trương Sùng Quang, khi làm ra những việc này cậu còn nhớ Hoắc Tây là vợ hợp pháp của cậu không? Miên Miên và Duệ Duệ đều sùng bái cậu không? Giờ thì tốt rồi, giờ ai cũng biết chuyện của cậu và cô Tống Vận đó rồi. Cậu nói xem bọn trẻ biết giấu mặt đi đâu?”
Trương Sùng Quang không có gì đế nói.
Anh thấp giọng cầu xin: “Bổ ơi, con muốn gặp Hoắc Tây”.
Hoắc Minh mắng cho đã miệng, nhưng khi nghe đến Hoắc Tây thì biếu cảm trên gương mặt lại có chút mơ hồ. ông nhìn về phía xa hồi lâu, sau đó thu tầm mắt lại quay sang nhìn Trương Sùng Quang, ông bình tĩnh gọi hai tiếng “Sùng Quang” lần cuối cùng: “Sùng Quang à, Hoắc Tây lớn lên không dễ dàng gì, cho nên trước nay tôi và mẹ nó mọi chuyện đều chiều theo ý kiến của nó, bao gồm cả cậu! cả nhà họ Hoắc chưa từng có ai coi cậu là người ngoài, nhưng từ hôm nay trở đi, cậu không phải bố của Miên Miên và Duệ Duệ nữa… Hai đứa nhỏ không thể theo cậu. Nếu cậu nế tình chúng ta từng như bố con thì hãy kết thúc chuyện
này êm đẹp đi!”
Hoắc Minh dừng một chút rồi nói: “Nhưng chuyện của hai đứa thì không thế được”.
Trương Sùng Quang đứng như trời trồng lắng nghe.
Hoắc Minh không nói gì nữa, chậm rãi đi về, trên đường đi đến cửa biệt thự, ông nhớ lại khi đó mình đã yêu cầu người đàn ông trong trại tạm giam viết một lá thư cắt đứt quan hệ, cũng yêu cầu người đó viết từ nay trở đi, Trương Sùng Quang là con trai của Hoắc Minh.
Mắt ông hơi cay cay.
Hoắc Minh hơi ngẩng đầu, cảm thấy buồn bã khó tả, nhưng vẫn không dừng bước.
Ông ấy nghĩ, cuối cùng thì duyên làm cha con của họ cũng ngắn ngủi.
Tình cờ, Miên Miên và Duệ Duệ lúc này cũng xuống lầu ăn sáng, hai chị em rất tự lập, đều ngoan ngoãn xách cặp đi xuống lầu. Từ hướng cầu thang hai đứa trẻ tình cờ nhìn thấy Trương Sùng Quang đang đứng trong bãi đậu xe.
Trương Duệ mím môi.
Đôi mắt to của Miên Miên rưng rưng nước mắt, cô bé im lặng đi xuống lầu, ngồi trước bàn ăn. Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: “Cháu muốn thì đi đi!”
Miên Miên do dự một chút, Tiểu Quang đi theo phía sau.
Khi họ ra ngoài, cô bé không lao tới như trước nữa, cô bé nhìn chằm chằm vào bổ mình từ xa. Yết hầu của Trương Sùng Quang chuyển động qua lại, anh vẫy tay, cô bé từ từ đi về phía đó.
Cũng không ôm bố như mọi khi!
Cô bé ngấng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Mẹ nói, bố mẹ sắp ly hôn! Bố, không phải bố đã nói bố mẹ sẽ không ly hôn sao?”
Trương Sùng Quang không thế trả lời.
Anh quỳ xuống, đặt tay lên vai cô bé và ôm cô bé vào lòng một lúc.
Miên Miên ban đầu có chút phản kháng, cô bé đã nghe thấy bọn trẻ trong lớp nói rằng bố cô yêu một nữ minh tinh, cô bé sắp có mẹ kế và em trai em gái.
Miên Miên muốn hỏi, nhưng niềm kiêu hãnh của cô bé không cho phép.