Cửa sổ xe được kéo lên.
Trước khi khởi động xe, Trương Sùng Quang nghiêng người cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình. Hoắc Tây chậm rãi rút tay về, anh nhìn gương mặt cô rồi khẽ nói: “Lợi dụng xong rồi bỏ à? Lúc nãy không phải show ân ái trước mặt bố đấy sao?”
Hoắc Tây cười giả lả: “Không phải anh cũng phối hợp à?”
Trương Sùng Quang không nói gì thêm, dù sao trên xe còn hai đứa nhỏ, họ không thể cãi cọ trước mặt bọn trẻ.
Anh đưa hai con tới trường rồi đưa Hoắc Tây đến văn phòng luật. Xe dừng lại, Trương Sùng Quang kéo cô lại, nói: “Tối nay anh có tiệc xã giao với Cục Đất đai và Tài nguyên, không thể tới đón con. Em đón bọn trẻ, đưa tụi nhỏ
ra ngoài ăn chút gì đó, anh xong tiệc thì tới đón mấy mẹ con.”
Hoắc Tây gật đầu: “Được. Nếu anh xã giao muộn quá thì không cần đón tụi em, em lái xe qua.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang hơi tối sầm.
Anh nghĩ ngợi, vẫn giải thích với cô: “Đêm qua không có chuyện gì xảy ra, tin anh đi."
Hoắc Tây chỉ mỉm cười.
Người đàn ông có làm chuyện gì hay không, là vợ anh, sao cô không cảm nhận được kia chứ?
Nếu không làm gì cả, Trương Sùng Quang sẽ không bao giờ nhấn mạnh không có chuyện gì nhiều lần như vậy. Với tính cách của người đàn ông này, anh sẽ bực bội lên tiếng: “Em có phiền không thế? Chuyện không có thì em bảo anh phải thừa nhận thế nào đây?”
Cô xuống xe và rời đi. Chẳng mấy chốc, trợ lý đã tới đón, cả hai cùng thảo. luận về vụ án.
Trương Sùng Quang ngồi trong xe, lặng lế nhìn bóng lưng cô, nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô.
Có lẽ đây mới là cuộc sống mà Hoắc Tây mong muốn.
Miên Miên là sự cố, Duệ Duệ cũng vì Miên Miên mà sinh ra... Cô đã không còn tình cảm với anh từ lâu, ở chung với anh ngoài trách nhiệm thì chỉ có sự cam chịu.
Có lẽ cô đang nhãn nại, nhưng lại không thấy được sự đau khổ của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!