Lý Tư Ỷ cãi không lại ông ta.
Cố Vân Phàm thấy chuyển biến tốt liền bớt lại, nếu mà làm cô ấy cáu thật, có khi cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt ông ta nữa.
Nhưng ông ta vẫn không nhịn được nói ra câu cuối: "Xem ra mấy năm nay, em nhịn khá vất vả nhỉ."
Lý Tư Ỷ không muốn để ý đến ông ta nữa.
Cố Vân Phàm không muốn làm cô ấy giận, nhưng ông ta vẫn võ nhẹ vào tay cô ấy, rồi khá là dịu dàng nói: "Vừa nãy chúng ta không dùng bao, nếu tạm thời em chưa muốn có con, tốt nhất là uống thuốc."
Ông ta lại thêm câu nữa: "Lần sau không cần uống nữa."
Lý Tư Ỷ không nói gì, nhưng mặt hơi nóng, cô ấy cũng hơi khinh bỉ chính mình... sao lại sa đọa đến mức này cơ chứ, lại còn cần Cố Vân Phàm giải quyết nhu cầu sinh lý cho mình.
Trên đường đưa cô ấy về, ông ta xuống xe mua thuốc, hầu hạ đại tiểu thư uống.
Vừa khéo bạn nhỏ học buổi chiều xin nghỉ, cô ấy cũng đang mệt, thế là cô ấy vui lắm.
Cố Vân Phàm đưa cô ấy về nhà.
Dừng xe ở dưới lầu nhà cô ấy thì thấy đang đúng bốn giờ chiều, ông ta ngẩng mặt lên nhìn tầng trên rồi ho nhẹ một cái: "Có cần tôi đưa em lên không?”
Lý Tư Ỷ không khỏi sờ cổ.
Da cô ấy mềm, chạm nhẹ một cái đã để lại dấu vết rồi, huống hồ Cố Vân Phàm tịch mịch mấy năm nên như lang như hổ, vùng da gần tai cô ấy bị ông ta cọ sát hiện rõ.
Cô ấy nhớ đến chuyện buổi sáng, mặt lại đỏ.
Cô ấy nghĩ mình không được gặp lại Cố Vân Phàm nữa.
Dù là giao lưu cơ thể cũng không được!
Cô ấy lắc đầu: "Không cần."
Cố Vân Phàm cũng cảm thấy như vậy hơi nhanh, nên không khăng khăng nữa, bây giờ người đã rơi vào tay ông ta, ông ta cũng chắc chắn cô ấy trốn không thoát... vì thế ông ta xuống xe mở cửa xe cho cô ấy, lúc Lý Tư Ỷ sắp đi ông ta bắt lấy cánh tay cô, dịu dàng nói một câu: "Nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Cô ấy đỏ mặt, dù sao vẫn là con gái, vẫn rụt rè.
Về đến nhà, cô ấy đang không biết phải ăn nói thế nào với mẹ mình, nào ngờ bà Lý đã đi thăm họ hàng trước rồi, ngôi nhà được dọn dẹp ngăn nắp, bà ấy còn nấu sẵn cơm tối cho Lý Tư Ỷ rồi.
Lý Tư Ỷ gọi điện mới biết.
Cô ấy ngồi trên sô pha ngẩn người, lúc này điện thoại reo lên, Trình Luật gọi tới.
Cô ấy không muốn nghe máy, nhưng Trình Luật cứ gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Cuối cùng Lý Tư Ỷ vẫn bắt máy, cô ấy vô cảm nói: "Chúng ta đã kết thúc rồi! Mời anh về sau đừng làm phiền tôi nữa!"
Ở đầu dây bên kia, giọng của Trình Luật có vẻ không được bình tĩnh như bình thường, hình như đã uống chút rượu.
Trình Luật lạnh lùng chế nhạo: "Cô đã ngủ với anh ta rồi đúng không? Lý Tư Ý... cô nói cho tôi biết, có phải trước đó cô vừa hẹn hò với tôi vừa ngủ với tên họ Cố đó đúng không? Con mẹ nó, cô coi tôi là thằng ngốc hả?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Có thể thấy Trình Luật điên cỡ nào.
Rất may mắn là Lý Tư Ỷ đã dừng lại kịp thời, bình thường Trình Luật trông có vẻ là người rất chững chạc, thật không ngờ anh ta lại có tâm lý u ám và kích động như vậy.
Đợi Trình Luật bình tĩnh lại một chút, cô ấy mới nói: "Trình Luật, trước đây tôi thật sự nghiêm túc qua lại với anh, tôi chưa làm một chuyện gì có lỗi với anh cả! Bây giờ chúng ta chia tay rồi, tôi ngủ với ai cũng không liên quan tới anh, anh hiểu rồi chứ? Thế nên... đừng gọi điện cho tôi nữa!"
Trình Luật lại thở gấp hơn.
Anh ta kìm nén rồi chậm rãi nói: "Hôm nay cô đã ngủ với anh ta rồi!"
Lý Tư Ỷ không phủ nhận: "Đúng!"
Đầu dây bên kia im lặng như tờ, rất lâu rất lâu sau... Trình Luật bỗng cúp máy.
Vì cuộc gọi này, tâm trạng của Lý Tư Ỷ rất xấu, ăn cơm cũng không thấy ngon!