Trình Luật mở cửa, nhỏ giọng nói: “Cha mẹ anh rất dễ tính.”
Cửa vừa mở ra, bên trong liền bay ra mùi thịt xào ớt cay, mùi rất hăng cay, dễ dàng bị sặc. Cái mũi Lý Tư Ỷ rất mãn cảm, sặc một vài cái là đỏ lên, trông rất đáng thương.
Trình Luật lấy dép lê cho cô, cúi người nói: “Cha mẹ ăn rất thích ăn cay, nấu
cũng cay ghê lắm, lát nữa em nếm thử xem.”
Dạ dày Lý Tư Ỷ không tốt. Cô không ăn cay được, nhưng vẫn gật đầu vì sợ gây mất hứng.
“Dì nấu mà, tất nhiên phải nếm cho kỹ rồi.”
Lúc hai người đang nói chuyện, trong phòng khách truyền đến một giọng
ồm ồm: “Trình Luật, đây là Tiểu Lý hả?”
Trình Luật trả lời rất kiên quyết: “Vâng, để con giới thiệu cho cha biết, đây là... Lý Tư Ỷ, bạn gái của con.”
Sau đó, anh ta nói với Lý Tư Ỷ: “Đây là cha anh.” Lý Tư Ỷ vội vàng chào hỏi: “Chào chú!”
Cha Trình vóc dáng cao to, ngoại hình như là Trình Luật phiên bản lớn tuổi, chỉ là nhiều năm sống tại phương bắc, dẫn đến làn da thô ráp hơi đỏ, trên người gần như không có phong độ tri thức.
Cha Trình nhìn thoáng qua Lý Tư Ỷ, sau đó nhìn lên TV.
Một lát sau, ông ta nhẹ giọng nói với con trai: “Về nhà thì đi giúp mẹ con nấu cơm đi. Sắp tới giờ cơm rồi mà còn chưa được ăn cơm nữa. À phải rồi, Tiểu Lý biết nấu cơm không? Trình Luật là bác sĩ, bình thường khá là bận rộn, trong nhà thế nào cũng phải có người biết nấu cơm.”
Nghe vậy, Lý Tư Ỷ rất lúng túng.
Trình Luật cũng ngây người. Anh ta không ngờ rằng cha mình lại đi nói mấy lời kia, vội vàng giải hòa: “Chuyện nhà là chuyện của hai người, ai có rảnh thì làm.”
Lý Tư Ỷ gượng cười.
Cô thật lòng muốn qua lại với Trình Luật, vậy nên cũng không làm ra vẻ, xoắn tay áo sơ mi lên, nói: “Để em đi giúp dì, anh cùng cha anh uống trà xem TV. đi, hiếm khi cha mẹ anh đến một chuyến.”
Trình Luật rất vui vẻ, trộm hôn lên mặt cô một cái: “Ngoan quá đi!”
Anh ta nói tiếp: “Em yên tâm, sau này cha mẹ sẽ thường ở đây hơn để trông con cho chúng ta.”
Lý Tư Ỷ cuộn ngón tay thon dài lại. Không phải là cô chưa từng nghĩ đến vấn đề sau khi kết hôn. Nhưng cô không ngờ rằng Trình Luật sẽ thường xuyên đón cha mẹ lên đây ở. Cũng không phải là cô muốn bỏ qua cha mẹ già. Chỉ là tính cách của cha Trình Luật có thể không hợp với cô.
Cô chỉ cười cười chứ không nói gì.
Cô đi vào trong phòng bếp, mẹ Trình thì lại nhiệt tình khách sáo: “Tiểu Lý mới tới lần đầu đừng làm việc gì cả. Trình Luật, con rót cốc nước cho con bé đi. Làm việc để dơ quần áo thì không tốt đâu, quần áo này trông có vẻ đắt tiền, ngày thường vẫn nên tiết kiệm thì hơi.”
Nghe vậy, Lý Tư Ỷ gần như không cười nổi nữa.
Trình Luật cũng khó xử.
Anh ta dẫn Lý Tư Ỷ ra ngoài, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Thế hệ trước đều có tư tưởng như thế, sau này sẽ trở nên tốt hơn.”
Đại khái là vì làm cho Lý Tư Ỷ dễ chịu hơn nên anh ta biểu hiện rất săn sóc.
Lý Tư Ỷ cũng cảm thấy không thể vì thói quen của cha mẹ mà dễ dàng phủ định một người. Huống chi cô không còn nhỏ nữa, nếu thật sự muốn kết hôn thì phải hy sinh một ít.
Cha mẹ Trình Luật lên đây sinh sống. Nếu cô không quen ở chung thì cô có thể mua một căn nhà ở gần đây, vừa có thể chăm sóc ông bà, vừa có thể không cần sống chung một nhà.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô nhẹ nhàng hơn một chút.
Mẹ Trình là giáo viên ngữ văn, tính cách nhiệt tình, mang màn thầu mời Lý Tư Ỷ ăn: “Tiểu Lý, chắc chắn là con rất ít thấy món này ở thành phố B, mau ăn đi!”
Lý Tư Ỷ ăn thử một miếng, cay đến mức chảy nước mắt
“Chua là con trai cay là con gái! Vậy không được rồi!”
Mẹ Lý cười nói: “Phụ nữ phải ăn nhiều món cay mới sinh ra con trai. Năm xưa dì cũng không quen, nhưng cứ ăn rồi là quen, sau đó chỉ một lần là sinh ra đứa con trai Trình Luật, không như đám bạn bè của dì, sinh hai sinh ba mới có thể sinh ra con trai. Nhờ vậy năm xưa dì cũng không vất vả gì nhiều.”
Bà nói rất chỉ tiết, Lý Tư Ỷ lại cảm thấy giật hết cả mình.
Cô giả vờ không thèm để ý hỏi Trình Luật: “Chỗ anh cần phải sinh con trai mới được hả?”
Trình Luật bóp chóp mũi cô: “Vậy chúng ta cứ sinh đứa con trai trong lần sinh đầu tiên là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!