An Nhiên không từ chối, vui vẻ nhận bao lì xì, nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà sao. rồi?”
Cố Vân Phàm biết cô đang hỏi gì, cười nhạt đáp: “Thì cũng vậy thôi, tôi dọn về nhà ở rồi... Tôi từng tuổi này rồi, thế nào cũng phải có người thừa kế. Dù là ai sinh cũng được, chỉ cần khỏe mạnh là được.”
Nghe hiểu ý của ông ấy, An Nhiên giật nảy mình. Chỉ là cô không tiện nói tiếp đề tài này.
Không ngờ Cố Vân Phàm lại nói: “Mẹ đứa nhỏ thường xuyên không về nhà, đêm nào đứa nhỏ cũng khóc. Cô ta ngại phiền phức, cứ ném đứa nhỏ cho bảo mẫu là xong.”
“Tổng giám đốc Cố!” An Nhiên không biết nên trấn an ông kiểu gì.
Cố Vân Phàm không chút để ý cười nói: “Không về cũng tốt, để tránh đứa nhỏ sợ khi thấy cô ta.”
Hai người nói chuyện một lúc lâu, Hoắc Doãn Tư mới mua cà phê quay lại.
Cố Vân Phàm uống vài ngụm rồi buông cốc. Ông vỗ nhẹ lên vai Hoắc Doãn Tư: “Hãy chăm sóc tốt cho An Nhiên, quý trọng hạnh phúc của cô cậu. Mấy năm nay hai cô cậu cũng không dễ dàng gì.”
Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng: “Để tôi đưa chú đi!”
Cố Vân Phàm dừng bước: “Xe đang đợi tôi dưới lầu, tôi chỉ tranh thủ được lúc rảnh tới thăm An Nhiên, trong nhà bên thành phố H không thiếu tôi được, tối nay tôi còn phải về nhà, đứa nhỏ cần phải có người lớn trông mới được.”
An Nhiên nghe mà cảm thấy chua xót.
Hoắc Doãn Tư nhất quyết đưa Cố Vân Phàm đến cửa thang máy.
Lúc chờ thang máy, Cố Vân Phàm cười nói: “Nhãi ranh cậu ân cần thế làm gì? Không bình thường một chút nào!”
Hoäc Doãn Tư nhướng mày: “Xem ra tổng giám đốc Cố không có nhiều ấn tượng tốt về tôi. Tôi cố ý đi ra để nói với tổng giám đốc Gố là Tư Ỷ đã trở lại... có khi lát nữa sẽ đến thăm An Nhiên. Chú không đợi một lát, có khi được gặp một lần?”
Tư Ỷ?
Cố Vân Phàm ngây người. Ông tuyệt đối không ngờ rằng mình còn có thể nghe thấy cái tên Lý Tư Ỷ.
Hơn nửa năm qua, ông không hề có tin tức về cô ấy.
Thật ra không phải hỏi thăm không được, mà là không dám hỏi thăm.
Bọn họ đều không có phương thức liên hệ của đối phương. Ông đã xóa Zalo của cô ấy. Cho dù cô ấy chia sẻ cuộc sống ngày thường lên mạng xã hội, thì ông cũng không nhìn thấy.
Những ngày qua, không phải ông không nhớ cô ấy.
Nhưng dù có nhớ, thì cũng chỉ là người xa lạ thôi.
Hoắc Doãn Tư nói xong liền yên lặng nhìn Cố Vân Phàm.
Một lúc lâu sau, Cố Vân Phàm mới hồi hồn lại, giọng nói có chút khàn: “Không cần.”
Hoäc Doãn Tư cũng không miễn cưỡng ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!