=======================================================================================
Nhưng dù thế nào đi nữa, tiền chảy vào túi cũng là chuyện tốt, chị Lê nói bóng nói gió một hồi để hỏi thăm Ôn Noãn.
Hoắc Minh dùng giọng điệu ái muội trả lời.
"Ôn Noãn mệt nên ngủ rồi."
Sáng sớm hôm sau, lúc Ôn Noãn tỉnh lại, Hoắc Minh đã dậy từ lâu.
Vết thương của anh đã không còn gì đáng ngại, đang ngồi trong nhà uống cà phê đọc báo.
Áo sơ mi màu khói đậm, kết hợp với cà vạt bản nhỏ tối màu, vẫn anh tuấn như thường.
Ôn Noãn hơi ngẩn ngơ.
Ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên người cô, nhẹ giọng nhắc nhở: "Em bị rơi mất một cúc áo rồi kìa."
Ôn Noãn cúi đầu xem, cúc áo thứ ba trên áo sơ mi màu hoa cau bị bục mất rồi.
Bởi vì cô đang ngồi nên hai bên vạt áo mở ra một cách tự nhiên, lộ ra không ít cảnh xuân bên trong.
Ôn Noãn vội vàng khép vạt áo lại.
Cô tìm trên ghế sô pha một lúc vẫn không tìm thấy chiếc cúc kia đâu.
"Đi đến phòng quần áo mà đổi cái khác! Quần áo của em vẫn còn để nguyên ở đó." Hoắc Minh bình giọng nói.
Ôn Noãn không lên tiếng. Những bộ quần áo đắt tiền đó đầu do anh mua cho cô từ lúc hai người còn đang ngọt ngào, ít cũng hơn mười
ngàn, hiện giờ đã chia tay, cô không còn lý do để nhận.
Giống như chiếc Morning Dew kia, dù cô có thích đi chăng nữa cũng không còn hứng đánh đàn.
Ôn Noãn nhỏ giọng nói muốn mượn phòng cho khách.
Dù sao cô đã từng ở đây, cho nên biết kim chỉ ở đâu, cô khâu vạt áo lại một chút, đủ để che giấu cảnh xuân bên trong.
Ôn Noãn không rửa mặt ở chỗ này, chỉ lau sơ.
Lúc đi ra ngoài, cô nhìn Hoắc Minh nói.
"Luật sư Hoắc, anh đã không có việc gì rồi! Tôi về trước
đây.
Hoắc Minh bỏ tờ báo xuống, lắng lặng nhìn cô: "Ăn sáng xong hãng đi! Sáng sớm đã có người đưa tới."
Ôn Noãn cười nhạt, cô nói: "Như vậy không phù hợp."
Cô lạnh nhạt xa cách đến đáng sợ, quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với anh, Hoắc Minh không biết người khác làm thế nào để dỗ bạn gái quay lại, nhưng anh có cảm giác...
Ôn Noãn khó đối phó hơn những cô gái khác! Anh nhìn cô như đang suy tư chuyện gì.
Bầu không khí trở nên giằng co, Ôn Noãn hơi cong eo: "Luật sư Hoắc, cảm ơn anh đã tiếp tục giúp bố tôi thưa kiện, tôi cực kỳ cảm ơn anh."
Hoắc Minh vô cùng khó chịu.
Thái độ của Ôn Noãn đối với anh giống như một người dân bình thường đối với người nổi tiếng, nhưng mà rõ ràng bọn họ đã từng có những trải nghiệm sung sướng nhất tại căn chung cư này, cho dù về mặt sinh hoạt hay thân thể, bọn họ cũng hợp nhau vô cùng.
Anh hơi tức giận, ngón tay thon dài nhặt tờ báo lên, giọng nói lạnh nhạt: "Tùy eml"
Ôn Noãn chạy đi như bay.
Cô gọi xe về chung cư của mình, tắm rửa và thay quần áo, ngay cả bữa sáng cũng ăn vội trên xe.
Lúc đến phòng nhạc, chị Lê tỏ vẻ xin lỗi cô: "Tối hôm qua tên Diêm Vương sống kia làm việc đó, chị thật sự không đắc tội nổi!"
Ôn Noãn không trách cô ấy, chỉ nhẹ giọng nói: "Dù sao cũng phải nói rõ ràng."
Chị Lê đưa hợp đồng mà Tổng Giám đốc Triệu đã ký cho Ôn Noãn xem, cô ấy bội phục nói: "Ôn Noãn, tối qua em đúng là giỏi thật, Tổng Giám đốc Triệu nổi tiếng là khó đối phó, vậy mà em vẫn bắt được ông ta."
Ôn Noãn cười nhạt.
Thật ra cô cũng biết, tối hôm qua Hoắc Minh xuất hiện là một sự may mắn, vậy nên cô mới nắm được cơ hội này.
Nhưng cô không muốn nhắc đến Hoắc Minh, cho nên không nói gì.
Chị Lê lại nói cho cô một tin tức trọng đại: "Tối hôm qua ấy, chính tên Diêm Vương sống kia gọi điện cho chị, nói là có đứa nhỏ trong nhà muốn đến đây học đàn, còn gọi tên chỉ mặt muốn em dạy! Ôn Noãn, em có biết trong nhà họ Hoắc có đứa trẻ nào không? Hay đấy là con riêng rơi rớt của Hoắc Minh, anh ta chỉ đang che giấu tai mắt người khác thôi."
Ôn Noãn cẩn thận suy nghĩ, trong nhà họ Hoắc có trẻ con thì không có gì kỳ lạ, nhưng nếu muốn Hoắc Minh đích thân quan tâm chăm sóc thì cũng không nhiều.
Ôn Noãn tạm thời không nghĩ ra.
Chị Lê không thèm để ý, xua tay nói: "Đợi người ta đến là biết ngay ấy mà."
Nói xong, chị Lê đột nhiên nhớ tới lời nói ám muội của Hoắc Minh tối hôm qua, thậm thà thậm thụt hỏi: "Ôn Noãn, tối hôm qua... Hai người làm tình à?”
Ôn Noãn đang uống nước sôi để nguội, nghe vậy lập tức phun nước ra ngoài.
Cô tròn mắt nhìn chị Lê, vừa xấu hổ vừa tức giận.