"Chắc sau này cô ấy sẽ không dám đánh nhau với chó nữa!"
Lâm Bân nói với vẻ mặt rạng rỡ vui sướng, như thể vừa được mở rộng tầm mắt.
Thục Phân kéo tay Lý Bân.
Thục Phân nhỏ giọng nói: “Dù sao thì người ta cũng là thiên kim đại tiểu thư, là khách quý của An Nhiên. Anh nói chuyện chừng mực một chút, đừng làm em gái anh khó xử”.
Lâm Bân nghe vợ nói, gãi gãi đầu: "Cũng phải!"
Lý Tư Ỷ mấy ngày gần đây mới gặp cú sốc tinh thần.
Hôm nay lại bị chó cắn, phải tiêm bảy mũi phòng dại, cánh tay tiêm xong như muốn phế luôn.
Suy đoán của cô ấy đã chính xác.
An Nhiên chỉnh trang lại rất tốt, nhưng Hoäc Doãn Tư là đàn ông, không tỉ mỉ như vậy.
Cổ áo sơ mi của anh bẻ ra, để lộ làn da hơi ửng đỏ, thậm chí còn có những hạt máu li ti do tắc nghẽn mạch máu... Thoạt nhìn là biết hai người này vừa mới trải qua một trận long trời lở đất.
Lý Tư Ỷ không vui.
Cô ấy kéo cánh tay gần như vô dụng của mình, hét lên: “Tôi đang đau khổ,
nhưng hai người lại vui vẻ nhiệt tình quá! Hoắc Doãn Tư, bình thường anh hay ra vẻ đàng hoàng tử tế lắm, vậy mà vừa tìm được cơ hội là đã quấn lấy An Nhiên......”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu thẳm. Anh chưa bao giờ có cảm tình với Lý Tư Ÿ.
Anh nhẹ nhàng nói: “Hay là tôi đưa cô về nhà họ Lý nhé?”
Lý Tư sợ hãi, ôm lấy cánh tay, trốn ở sau lưng An Nhiên thì thầm: “Tôi muốn ở lại đây!”
Hoắc Doãn Tư ôm Trà Sữa.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của chú chó con: “Vậy sau này cô đừng chọc giận nó nữa!”
Tuy rằng không nói ra, nhưng An Nhiên có thể nhìn ra, anh rất thương Trà Sữa... Hoắc Doãn Tư là người như vậy, trên mặt không biểu lộ ra tình cảm, nhưng lại hết lòng bảo vệ những thứ mình yêu quý.
Lý Tư Ỷ ghen tị nhìn chằm chằm Trà Sữa.
Hừ, địa vị của cô ấy trong gia đình này không bằng một con chó!
Lúc này Nữu Nữu chạy tới, các cô bé luôn thích những cô gái xinh đẹp. Cô bé thấy bộ quần áo Lý Tư Ỷ mặc rất đẹp, liền khoác tay cô ấy: “Chị hết đau rồi sao!”
Tâm trạng Lý Tư Ỷ lập tức tốt hơn nhiều. Cô ấy nói: “Vẫn là Nữu Nữu biết thương người!”
Dì Lâm dọn bữa tối rồi gọi mọi người xuống ăn. An Nhiên nhân lúc không ai để ý chạy lên lầu thay quần áo, rửa mặt.
Trong phòng tắm, An Nhiên lau mặt rồi ngước mắt lên.
Mặt người phụ nữ trong gương vẫn còn rất đỏ.
Nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người!
Ngón tay thon gầy của cô bám vào bồn rửa mặt, cảm thấy hai chân mình vẫn còn run rẩy một chút, không chỉ vì mất sức mà còn vì bị Hoắc Doãn Tư bẻ cong quá mức trong xe...
"Em đang nghĩ gì đó?"
Có người tới đứng cạnh cô, không ai khác chính là kẻ chủ mưu gây ra mọi việc, Hoắc Doãn Tư.
Anh ấy đã tiến sát lại gần.
Gần đến mức An Nhiên có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh. Nếu ngửi kỹ hơn, còn có thứ mùi đặc biệt sau khi nam nữ hoan lạc. Mùi hương đó xuất hiện trên cơ thể một người đàn ông cao quý như Hoắc Doãn Tư lại có sức hấp dẫn chết người.
An Nhiên thừa nhận, chân cô ngày càng mềm nhữn ra.