An Nhiên lúc nào cũng là người lý trí, cô ấy kéo người vào phòng rồi đi pha trà.
Lý Tử Ỷ rửa qua cái mặt, sau đó cô ấy thấy An Nhiên rót trà cho Tùy Vân, trong lòng không khỏi suy nghĩ, người như An Nhiên mới là cô con dâu mà Tùy.
Vân thích, còn mình chỉ biết khóc lóc om sòm, đánh lộn với Cố Vân Phàm.
Dù sao bây giờ cũng chia tay rồi, cô ấy cũng suy nghĩ thông suốt, dứt khoát hào phóng luôn.
Cô ấy nghiêm túc xin lỗi Tùy Vân.
Tùy Vân kêu cô ấy qua, chóp mũi Lý Tử Ỷ cay cay, rửa mặt xong khuôn mặt trắng nõn lại hơi ửng đỏ: "Bác không trách cháu à?"
Tùy Vân lắc đầu.
Bà ấy thật lòng thương đứa bé này, trẻ như này mà đi theo Vân Phàm ba năm, rõ ràng có gia thế tốt như thế mà lại đồng ý nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đến bà ấy còn cảm thấy không đáng.
Lý Tư Ỷ ngồi xuống cạnh bà ấy.
Tùy Vân tháo chiếc vòng phỉ thủy đang đeo trên tay ra đưa cho cô ấy, nhìn độ tinh khiết thì ít nhất cũng phải trị giá mấy nghìn vạn, Lý Tư Ỷ không dám nhận, không phải cô ấy sợ giá tiền của nó mà là sợ nó có ý nghĩa không tầm thường.
Tùy Vân lại khăng khăng đưa cho cô ấy.
Tùy Vân nói: "Chiếc vòng tay này bác đã đeo nó rất nhiều năm, nó vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì! Tư Ỷ, bác hy vọng cuộc đời cháu sau này cũng giống chiếc vòng tay này, hoàn mỹ vô khuyết!"
Lý Tư Ỷ không kìm được lại khóc.
Tùy Vân ôm cô ấy, bà ấy rất dịu dàng rất dịu dàng nói: "Xin lỗi, bác thật lòng xin lỗi! Là Vân Phàm không tốt."
Lý Tử Ỷ khóc rất lâu, Tùy Vân rất kiên nhẫn dịu dàng với cô ấy.
An Nhiên vẫn nhìn họ, cô chợt nhớ đến Hoắc Doãn Tư, nhớ đến Lâm Hi.
Buổi tối, Cố Vân Phàm đứng ở tầng hai biệt thự hút thuốc. Áo sơ mi trắng, quần tây đen.
Tuy đẹp trai anh tuấn, nhưng không nhìn ra tí dáng vẻ vui mừng nào.
Ông ta vừa hút thuốc, vừa nghĩ về Lý Tư Ÿ, lúc chạng vạng An Nhiên gửi tin nhắn báo cho ông ta biết, bọn họ đã về thành phố B rồi, bọn họ không nhắc đến Lý Tư Ỷ,nhưng ông ta nghĩ chắc cô ấy đã khóc rất lâu!
Một đôi tay ôm ông ta từ sau lưng.
Bà Cố xinh đẹp đang tựa đầu vào lưng ông ta, sau đó dịu dàng nói: “Anh đang nhớ cô ấy à?"