Đối với chuyện này, Hoắc Doãn Tư rất kiên quyết: “Chỉ nuôi một con thôi”.
Lâm Hi buồn bã mất một lúc.
Nhưng một lúc sau, cậu bé lại vui vẻ trở lại, háo hức nhìn lũ chó con, cuối cùng chọn được một con màu trắng sữa. Nhân viên bán hàng ôm chú chó đưa cho Lâm Hi, cậu bé ôm chú cún một cách vô cùng nhẹ nhàng và nâng niu.
Nhân viên mỉm cười: “Rất thích em gái phải không!”
Sau đó họ bắt đầu đăng ký. Chú chó này tên là Trà Sữa, được ba tháng tuổi.
Lâm Hi ôm chú cún không muốn rời, còn muốn mua một chiếc váy hoa cho Trà Sữa, nhưng Hoäc Doãn Tư ngăn cản: “Bây giờ là mùa xuân, không lạnh mà mặc quần áo cho cún con thì nó sẽ không thoải mái. Lông trắng như bông thế này không phải đẹp hơn sao?"
Lâm Hi ôm chú cún, lớn tiếng nói: 'Không đẹp bằng mẹ con!"
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng mỉm cười.
An Nhiên lười tranh cãi với anh, đáng lẽ cô phải tức giận, nhưng nhìn chú chó con mềm mại kia, cô cũng rất thích. Có lẽ do từ nhỏ cô đã có cuộc sống không tốt, đến con búp bê còn chưa từng được có. Giờ lại được vuốt ve cục bông đáng yêu này, cô cảm thấy có chút không quen.
Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên đang không ngừng vuốt ve bộ lông của Trà Sữa.
Anh chợt nói: “Thích thì chọn thêm một con nữa để em nuôi đi".
An Nhiên sững lại.
Khi tỉnh táo lại, cô nhẹ nhàng mỉm cười đáp: "Không cần, chỉ một con là được rồi!"
Lâm Hi nhìn bố rồi nhìn mẹ, nhỏ giọng nói: “Không phải bố nói con chỉ được nuôi một con sao?”
Hoäc Doãn Tư gõ yêu Lâm Hi một cái: “Mỗi người chỉ được nuôi một con thôi, con chọn Trà Sữa là hết phần rồi”.
Đó rõ ràng là lời ngụy biện lươn lẹo, nhưng Lâm Hi lại bị thuyết phục.
Bố thật công bằng!
An Nhiên ngước mắt liếc nhìn Hoắc Doãn Tư, Hoắc Doãn Tư quẹt thẻ rồi còn bo thêm 20,000 tệ cho cửa hàng, nói: "Cho những chú chó con khác ăn ngon, nếu
không tìm được chủ phù hợp thì gọi cho tôi”.
Nhân viên cửa hàng khá ngạc nhiên, giám đốc Hoäc trông không giống người hay làm từ thiện.
Nhưng chỉ trong chốc lát nhân viên này đã hiểu.
Chắc là vì vợ giám đốc Hoắc thích những chú chó con này, tuy không thể cùng lúc mang đi nhưng trong lòng vẫn rất thích chúng. Nhân viên bán hàng rất ghen tị với An Nhiên.
Lúc trở về, Lâm Hi ngồi ở trên ghế trẻ em, bế chó con không tiện.
Trà Sữa nằm gọn trong lòng An Nhiên.
Lâm Hi dựa sát vào người cô, hai người cùng nhau vuốt ve Trà Sữa. Trà Sữa đặc biệt ngoan ngoãn, luôn cọ cọ vào ngón tay của An Nhiên, nó có vẻ rất thích người chủ mới này.
Hoắc Doãn Tư lái xe phía trước, nhìn qua gương chiếu hậu, nói: “Thích thì mang thêm một con về nuôi nhé?”
An Nhiên không ngẩng đầu lên, nhưng giữa hàng lông mày lại có chút dịu dàng.
"Em phải làm việc và chăm sóc Lâm Hi nên không có thời gian".
Hoắc Doãn Tư không nói thêm gì nữa, lái xe về nhà. Lúc này người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, tối nay có rất nhiều món, vừa mới vào đã thấy mùi thơm nức.
Nghe thấy tiếng xe ô tô, người giúp việc chạy ra ngoài. Câu đầu tiên là khen ngợi chú chó con mới mua của Lâm Hi, sau đó cô giúp việc nói với Hoäc Doãn Tư và An Nhiên: “Tiên sinh và phu nhân, nửa tiếng nữa bữa tối sẽ sẵn sàng”.
Hoắc Doãn Tư khẽ gật đầu.
Sau khi người giúp việc rời đi, Lâm Hi đưa Trà Sữa ra bãi cỏ chơi.
An Nhiên nhìn Hoắc Doãn Tư.
Lúc này sắc trời đã chạng vạng, nơi giao nhau giữa trời và đất có một khoảng không lơ lửng màu vàng nhạt.
Hoắc Doãn Tư tựa người vào xe, châm một điếu thuốc.
Ánh sáng mờ ảo làm thân hình anh như cao lớn hơn, trong bóng tối khuôn mặt anh trông có vẻ sâu sắc và trang nghiêm hơn. An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Anh có thể nói với cô giúp việc rằng không cần gọi em như vậy".
Hoắc Doãn Tư chăm chú quan sát Lâm Hi. Sau đó anh thu lại tầm mắt, liếc nhìn An Nhiên rồi nói: "Nếu không gọi như vậy thì gọi thế nào, chẳng lẽ gọi em là cô An? Sao vậy, em muốn cả thế giới biết chúng ta chung sống trái pháp luật à?”
Đang nói, anh đột nhiên kéo cô lại gần, lẩm bẩm: "Giám đốc An tư tưởng thật cởi mở, trước đây tôi thật sự không nhận ra đấy".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!