Lâm Hi nắm tay mẹ, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, trên khuôn mặt trắng nõn hiện rõ sự thất vọng.
An Nhiên xoa xoa cái đầu nhỏ của Lâm Hi.
Cô ngước mắt lên nói với Hoäc Doãn Tư: 'Đừng lúc nào cũng nói những điều này trước mặt Lâm Hi! Em không có ý đó”.
"Ồ?"
Hoắc Doãn Tư vẫn chậm rãi bình tĩnh nói: “Vậy ý của em là em sẽ không đi tìm người khác nữa?... Nói tóm lại, vì sức khỏe tinh thần của Lâm Hi, em sẽ không tìm đối tượng mới nữa. Hy vọng giám đốc An nói được làm được”.
An Nhiên không ngốc.
Anh đang ép cô phải bày tỏ lập trường của mình trước mặt Lâm HiI
Bình thường cô nhất định sẽ bỏ qua vấn đề này, nhưng bây giờ con trai cô đang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh như sao, sợ cô sẽ tìm cha dượng.
An Nhiên khế thở dài: 'Sẽ không như vậy đâu!"
Hoắc Doãn Tư nghiêm túc nói: “Hy vọng giám đốc An sẽ làm được những gì mình nói!”
Nói xong, anh nắm lấy tay Lâm Hi: “Lên xe đi! Bố sẽ dẫn con đi chọn một chú cún con".
Bị cám dỗ, Lâm Hi nhanh chóng quên đi lời thề độc của An Nhiên, vui vẻ ngồi lên ghế trẻ em ở phía sau. Hoắc Doãn Tư giữ cửa xe, ánh mắt dừng lại ở bộ váy của An Nhiên hồi lâu, sau đó thấp giọng nói: "Váy đẹp đấy!"
An Nhiên không đáp lời anh, lúc cô lên xe được anh đỡ eo.
Cảm giác đó giống như bị điện giật vậy.
Cô quay lại, người đàn ông sau lưng khế mỉm cười, gương mặt vô cùng điển trai...
An Nhiên mặt nóng bừng lên, xoay người ngồi xuống bên cạnh Lâm Hi. Bé Lâm Hi không biết tâm trạng của hai người lớn lúc này, không ngừng thao thao. bất tuyệt về chú chó con sắp được mua.
Hoắc Doãn Tư đóng cửa xe lại, lên xe.
Vừa thắt dây an toàn, anh nhẹ nhàng nói: “Nuôi một chú chó Poodle nhé!”
An Nhiên cảm thấy nuôi giống chó này, khi chúng lớn lên sẽ rất to... Hoắc Doãn Tư lấy ra một tấm ảnh của chú chó đưa cho Lâm Hi xem, chú chó lớn trắng
như bông, xinh đẹp, đáng yêu.
"Nhận nuôi một đứa em gái, lớn lên nó sẽ xinh đẹp như mẹ”.
Người bố trẻ rất giỏi thao túng đứa con, Tiểu Lâm Hi nhìn thấy chú chó thì rất thích thú.
"Con muốn chú chó này!" Hoắc Doãn Tư lại nhìn An Nhiên: "Em có thích không?”
An Nhiên bị câu đùa vô duyên ban nãy làm cho tức đến mức thực sự không muốn để ý tới anh.
Hoắc Doãn Tư đột nhiên đổi giọng vô cùng dịu dàng: "Cho Lâm Hi một đứa em gái không phải sẽ tốt hơn sao? Hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!
Anh cũng thích có một cô con gái".
Lâm Hi dùng ánh mắt cún con nhìn mẹ, sau đó xích vào lòng An Nhiên: "Con cũng muốn có em gái! Hoắc Miên Miên cũng có em gái".
"Trương Duệ là em trai".
"Nhưng mà trông xinh lắm!"
"Dù có xinh đẹp đến đâu thì Trương Duệ vẫn là con trai..."
Lâm Hi ừm một tiếng, đôi mắt của cậu bé nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào. bụng An Nhiên, háo hức chờ đợi mẹ sẽ giống như một chú gấu trúc mẹ, giây tiếp
theo từ trong cái bụng đó sẽ có thứ giống như gấu trúc con chui ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!