An Nhiên quay mặt đi.
Hoắc Doãn Tư vỗ vỗ cô: “Đi đun nước nóng đi. Anh ôm Lâm Hi đi ngủ.” An Nhiên không kịp nghĩ nhiều, gật đầu đi phòng bếp.
Hoắc Doãn Tư ôm con trai đi vào phòng ngủ chính. Trên chiếc giường cực kì lớn trong phòng... Lâm Hi nằm giống như là một con thú nhỏ yếu.
Hoắc Doãn Tư rất ít chăm sóc trẻ con, nhưng lại rất thành thạo. Anh cởi giày cởi áo khoác cho cậu bé, rồi ôm cậu bé dỗ dành rất lâu. Lâm Hi dựa vào trong lòng ngực anh ngủ thiếp đi... khuôn mặt trắng nốn dần dần hồng
hào, trông khỏe mạnh lại đáng yêu.
Hoäc Doãn Tư nhìn một lát rồi cẩn thận đặt cậu bé vào trong chăn, cuối cùng vân không nhịn được hôn thêm vài cái.
An Nhiên đun nước, rót một cốc nước ấm, bưng vào trong phòng ngủ.
“Ngủ rồi hả?” Cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Lâm Hi, nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng.
Anh kéo An Nhiên ôm vào trong lòng ngực. Cô ngồi trọn trong lòng ngực anh, ngửi mùi hương cơ thể anh... Chắc là anh có xã giao, trên người có mùi rượu vang nhàn nhạt, hòa trộn với mùi thơm của riêng anh, rất là dễ ngửi.
An Nhiên muốn giấy ra, nhưng chỉ giấy nhẹ rồi thôi.
Hoäc Doãn Tư ôm vòng eo thon của cô bằng bàn tay to của mình.
Anh nói với giọng trầm thấp: “Không sao rồi!”
An Nhiên chợt run rẩy cả người. Cô không phải không sợ hãi. Cô chỉ là đang đè nén sợ hãi... Nếu không phải Hoắc Doãn Tư trở về trước thì chắc là cô và Lâm Hi đã bị Tư Văn Hùng đưa ra nước ngoài và bị nhốt cả đời rồi.
“Hoắc Doãn Tư...” Cô ngẩng đầu lên, không biết nên nói cái gì.
Hoắc Doãn Tư cũng im lặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!