Tư Văn Lễ đang uống trà, nghe vậy thì suýt nữa phun trà ra hết.
Tư Văn Hùng có chút bực bội.
Nhà họ Tư và nhà họ Hoắc kết thù không chỉ một lần. Mấy năm trước, Lục Thước suýt nữa phá đổ nhà họ Tư... Đến sau này mối quan hệ hơi hoãn lại, thì lại
xảy ra chuyện của An Nhiên. Nhà họ Tư cố ý qua lại, nhưng nhà họ Hoäc lại không hề nể mặt.
Tư Văn Hùng trầm giọng nói: “Đương nhiên là không phải rồi!”
Hoắc Doãn Tư gật đầu đồng ý: “Không phải là tốt rồi. Thật ra thì tôi cũng cảm thấy An Nhiên và anh Hứa không xứng đôi lắm, nếu cứ buộc ở bên nhau thì không thích hợp chút nào.”
Một lời hai ý nghĩa.
Tư Văn Hùng trừng mắt đánh giá người dẫn đầu trẻ tuổi của nhà họ Hoắc.
Hoắc Doãn Tư mỉm cười nhìn lại.
Tư Văn Hùng nheo mắt. Ông ta có thể hiểu được hành vi tranh giành tình cảm của Hoắc Doãn Tư. Dù sao cũng là tuổi trẻ xốc nổi. Nhưng mà ông ta không ngờ rằng Hoắc Doãn Tư sẽ ra mặt thay An Nhiên.
Vậy thì ông ta muốn nhận lại con gái...
Lúc này, phục vụ bưng món ăn lên, anh Hứa đi đóng cửa rồi ngồi xuống. Anh ta muốn lấy lòng An Nhiên, nên rất săn sóc mà chuẩn bị gia vị cho cô.
Hoắc Doãn Tư thấy cũng không ngăn cản. An Nhiên lại nói: “Tự tôi làm là được rồi."
Cô ăn không quen nên ăn rất ít. Hoắc Doãn Tư không hề khách sáo mà ăn hết sạch phần cô... An Nhiên nhìn anh, có hơi xấu hổ, hiện giờ bọn họ thân lắm sao?
Rõ ràng là anh cũng không thích ăn món Nhật mà!
Anh Hứa ánh mắt ảm đạm. Ông Hứa thấy vậy thì nhìn anh ta với ánh mắt cổ vũ. Đẹp trai không bằng chai mặt ấy mài!
Bữa cơm vì có Hoắc Doãn Tư xen vào nên kết thúc qua loa.
Theo lý mà nói, tổng giám đốc Hứa có loại tâm tư kia, An Nhiên nên từ bỏ mới đúng.
Ngồi vào trong xe, thư ký bụm mặt nói: “Chúng ta tìm người đầu tư khác đi. 'Tổng giám đốc Hứa ghê gớm quá đi, đầu tư một dự án còn tặng kèm thêm một người nữa!”
An Nhiên yên tĩnh ngồi.
Sau một lúc lâu, cô nói nhỏ: “Tôi xem xét rồi, tổng giám đốc Hứa là người thích hợp nhất, chúng ta không thể từ bỏ được.”
Thư ký không thể tin nổi.
An Nhiên nói tiếp: “Chắc chắn là ông ta coi trọng dự án. Ông ta có thể làm được người mang trăm tỷ, thế nào cũng có bản lĩnh riêng. Ông ta sẽ không vì chuyện cá nhân mà từ bỏ. Cho dù là vì tiền... chúng ta cũng phải cố gắng đến cùng.”
Thư ký rất khâm phục: “Tổng giám đốc hy sinh lớn quá đi!”
An Nhiên cười khẽ.
Xe vừa định chạy đi thì Tư Văn Lễ vội vàng chạy tới, thậm chí bất chấp lễ độ đi mở cửa xe, nói với An Nhiên: “Đi uống cốc trà đi, không có người ngoài.”
An Nhiên ngửa đầu nhìn ông ta. Thư ký không dám nói tiếng nào.
Một lát sau, An Nhiên nói: “Vâng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!