Trong đêm tối, Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn trần nhà.
Anh nhớ lại rất nhiều chuyện, chuyện giữa anh và An Nhiên, chuyện khoảng thời gian sống chung.
Hoắc Doãn Tư không biết cái này có phải là hối hận hay không.
Anh chỉ biết là hiện giờ anh rất muốn gặp cô.
Sáng sớm, An Nhiên xuống lầu, định đi công ty.
Cô vừa định lên xe thì thấy bên cạnh có một chiếc Bentley màu trắng đang đỗ, cửa xe được mở một nửa, để lộ ra đôi chân dài... Từ góc độ của An Nhiên, có thể thấy được nội thất màu hồng nhạt bên trong xe.
Vừa nhìn là biết xe của Hoắc Doãn Tư.
An Nhiên nhìn vài giây, định mặc kệ anh, lên xe chạy đi.
“An Nhiên!” Giọng nói nghẹn ngào sau say rượu của Hoắc Doãn Tư vang lên.
An Nhiên hơi khựng lại, đóng nhẹ cửa xe, quay người hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Doãn Tư xuống xe, đi đến trước mặt cô, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Cùng đi ăn sáng đi? Phía trước có một cửa hàng bán đồ ăn sáng khá ngon, có món tào phớ em thích nữa.”
An Nhiên ngẫm nghĩ từng lời anh vừa nói.
Nếu không phải cô tự luyến, thì cô có thể hiểu rằng anh đang cứu vãn mối tình của bọn họ không? Có điều, giữa bọn họ còn có tình cảm gì đáng nói hả?
Cô uyển chuyển từ chối: “Em ăn rồi.”
Hoäc Doãn Tư cúi người lấy ví tiền từ trong xe ra: “Vẫn còn sớm, đi ăn cùng anh đi!”
An Nhiên tức giận bật cười.
Đúng lúc này, thím Lâm dẫn theo Tiểu Lâm Hi đáng yêu xuống lầu đi dạo. Bà vừa tới liền nghe thấy hai người nói chuyện, rất vui vẻ mà nói: “Lúc nãy Lâm Hi ăn chưa no, có ngài Hoắc cùng đi, Lâm Hi chắc chắn là rất vui vẻ.”
Hoắc Doãn Tư đúng là rất yêu thương Lâm Hi.
Nhưng lần này anh không phải vì cậu bé, lại không tiện nói rõ ra, đành phải bế cậu bé lên: “Gọi mẹ đi cùng được không?”
Lâm Hi nói với giọng thanh thúy: “Lâm Hi muốn ăn sáng cùng với bố mẹ!” An Nhiên đi sớm, còn có thể bớt ra nửa tiếng đồng hồ.
Cô sẵn lòng thỏa mãn một chút yêu cầu nhỏ của Lâm Hi. Vì vậy, cô yên lặng khóa xe lại.
'Thím Lâm không muốn làm bóng đèn nên tìm cớ đi trước. Cửa hàng bán đồ ăn sáng rất đông khách, phần lớn đều là nhân viên văn phòng, còn có người dân ở gần... bầu không khí sôi nổi nhộn nhịp, chỉ có Hoắc
Doãn Tư là ăn mặc chỉnh †ề, rất không hợp đàn.
Lâm Hi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh. Ông bố cố nén cơn đau đầu sau say rượu, đút hoành thánh cho con trai.
Bản thân anh cũng ăn một ít, nói: “Không ngon bằng thím Lâm nấu.”
An Nhiên gọi một cốc sữa đậu nành, uống từ từ: “Anh mới ăn được mấy lần mà nói vậy? Tối qua anh uống rượu hả, tự mình lái xe đến đây?”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ. Hôm nay Tiểu Lâm Hi rất vui vẻ. Cậu bé ôm cánh tay bố, giọng nói nũng nịu:
“Đêm qua Lâm Hi đi WC, đã ba giờ sáng rồi mà mẹ vẫn còn làm việc. Bố ơi, bố có thể nuôi sống Lâm Hi và mẹ hay không, để mẹ đừng vất vả nữa!”
Hoäc Doãn Tư biết là Lâm Hi lại xem TV rồi.