Ban đêm.
Trong căn phòng đơn của bệnh viện Nhi Đồng thoang thoảng mùi thuốc.
Lâm Hi lại bất ngờ bị sốt, y tá truyền dịch cho cậu bé, còn An Nhiên ôm lấy cậu nhóc dỗ dành.
Tiểu Lâm Hi mặc quần áo bệnh nhân dựa vào lòng mẹ, đôi mắt ầng ậc nước như nai con vô tội: “Mẹ ơi, con nhớ bố quái”
An Nhiên khẽ sờ đầu nhỏ của cậu bé, rồi dịu dàng hôn: “Chờ con khỏi bệnh, mẹ đưa con tới nhà ông bà nội ở mấy hôm nhé.”
Nếu là ngày thường, chắc chắn Tiểu Lâm Hi sẽ không nhắc lại nữa.
Chỉ là trẻ con bị ốm nên khó chịu, khó dỗ hơn ngày thường nhiều. Cậu bé cứ làm ổ trong lòng An Nhiên, ngủ cũng không ngon, còn mơ hồ gọi bố.
Thấy sắp mười giờ, An Nhiên chỉ đành cầm di động: “Thế Lâm Hi nói chuyện với bố nhé?”
Lúc này, cậu nhóc mới vui vẻ. An Nhiên mở ra di động ra, nhìn chăm chú vào dãy số của Hoắc Doãn Tư.
Sau khi nối máy, tiếng chuông vang lên chừng bốn năm tiếng, giọng nói đầu điện thoại bên kia hơi khàn khàn: “Có việc gì không?”
An Nhiên ngẩn người, vội vàng nói: “Lâm Hi muốn nói chuyện với anh, bên chỗ anh... có tiện không?”
Cô dè dặt hỏi.
Bên kia, Hoắc Duãn Tư đứng trước mặt bàn đá cẩm thạch trong nhà vệ sinh của câu lạc bộ, vỗ trán rồi cười khẽ: “Tổng giám đốc An, thế nào là không tiện?”
Tuy anh ấy đang cười nhưng giọng điệu lại mỉa mai.
An Nhiên cũng không muốn nghiêm túc với anh ấy mà khẽ nói: “Chúng ta có thể chung sống hòa bình không? Hoắc Doãn Tư... chia tay êm đẹp được không?”
Cô khe khẽ nói ra bốn chữ “chia tay êm đẹp”, chỉ sợ Lâm Hi nghe hiểu. Bên kia, người đàn ông im lặng giây lát.
Giọng điệu của anh ấy lại lạnh hơn đôi chút: “Anh có nói muốn chia tay êm đẹp với em à?”
An Nhiên nuốt xuống câu kia... Anh muốn thế nào.
Cô hạ thấp thái độ: “Em đưa di động cho Lâm Hi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!