Nếu không phải có Lâm Hi, những thứ khách sáo này bọn họ cũng không cần phải có. An Nhiên khẽ gật đầu một cái.
Cô cũng không về ngay mà chậm rãi uống hết ly cà phê, giữa ngày cuối năm mà Hoäc Doãn Tư lại gọi cho cô một ly cà phê đá, đủ để tỏ rõ mọi thứ.
Cô cũng không phải người kiểu cách, đã chia tay rồi cũng chẳng trông mong vào sự quan tâm của người đàn ông nữa. Thân phận của cô trong lòng Hoäc Doãn Tư chẳng qua chỉ là mẹ của Lâm Hi mà thôi. Lúc đi về, toàn thân An Nhiên lạnh như băng...
Thế nhưng nếu hỏi cô có hối hận hay không thì là không, hai người không cùng tần số nếu thật sự kết hôn sẽ cãi vả mỗi ngày, càng tạo cho Lâm Hi tổn thương lớn hơn mà thôi.
Lúc về căn hộ, dì Lâm đã dẫn Lâm Hi về. Ngoại trừ bọn họ còn có Lâm Bân, chị dâu Thục Phân và con của hai người nọ, cả nhà vừa nói vừa cười trông rất náo nhiệt. An Nhiên mở cửa ra thì sửng sốt.
Hồi lâu cô vẫn chưa tỉnh hồn lại, cuối cùng dì Lâm vừa nhặt rau vừa mất tự nhiên nói: “Không phải lần trước cô cho con của dì vay tiền sao? Nó kiếm về được không ít tiền, chặn được vài lỗ thủng, sau đó đón chị dâu và đứa nhỏ về sống cùng.”
An Nhiên cười nhạt, gọi anh trai chị dâu.
Đứa nhỏ nhà Lâm Bân là một bé gái chừng bảy tám tuổi, trông rất nghiêm chỉnh, hơi xấu hổ và nhút nhát nhìn An Nhiên... An Nhiên bước đến, khom người lấy một bao lì xì ra: “Gọi cô đi, cô cho con.”
Dì Lâm cười nói: “Lớn vậy rồi mà còn đùa trẻ con.” Thế mà cô bé lại kêu “cô” thật to rõ, bởi vì cô bé cũng thích cô xinh đẹp này, cô ăn mặc cũng thật đẹp, còn thơm nữa. An Nhiên đưa bao lì xì cho cô bé, sờ đầu nhỏ của cô bé.
Lâm Hi cũng bám dính lấy, lẽo đếo theo sau chị gái.
Trẻ con dắt nhau đi chơi, An Nhiên thay quần áo rồi giúp dì Lâm nấu cơm, Lâm Bân thì quen cửa quen nẻo đi xem tivi, vợ hắn thì lại cẩn thận dè dặt ngồi bên cạnh An Nhiên, không nói gì nhiều
Hồi lâu sau dì Lâm mới lên tiếng: “Cậu Hoắc vừa mới mang đồ Tết sang, đồ dùng và thực phẩm trong bếp đều là ngài ấy mang. đến, người có thân phận như thế mang mấy thứ này lên tầng cũng thật là làm khó rồi.”
An Nhiên gật đầu: “Mới vừa đụng mặt.”
Dì Lâm nhìn sắc mặt của cô cũng biết cuộc gặp gỡ không được vui vẻ, không khỏi thở dài: “Cô và ngài ấy đều là người kiêu ngạo, rõ ràng đôi bên có tình cảm nhưng lại không chịu bỏ thể diện xuống.”
An Nhiên cũng không tiện kể những chuyện trên thương trường cho dì Lâm nghe. Hoäc Doãn Tư không hề chừa đường lui cho cô. Từ lúc cậu hớt tay trên dự án với Trung Thiên thì Cố Thị và tập đoàn Hoäắc Thị đã kết thù không đội trời chung rồi!
Tình cảnh của An Nhiên rất vi diệu, hoặc là rời khỏi Cố Thị ở bên cạnh cậu, nếu không cứ ở lại Cố Thị thì cô cũng không tiện dính dáng tình cảm gì với Hoắc Doãn Tư.
Dì Lâm lại lấy con trai và con dâu ra làm ví dụ: “Cô nhìn thăng nhóc Lâm Bân và chị dâu Thục Phân cãi vả náo loạn thế nào, không phải bây giờ vẫn rất tốt sao.”
An Nhiên cười khế.
Chị dâu Thục Phân đỏ mặt, Lâm Bân bước đến ôm vợ: “Nhìn mẹ làm khó con dâu này, người ta là người thành thật đấy.” An Nhiên nhân cơ hội nói: “Vậy anh làm việc chăm chỉ vào, để chị dâu và đứa nhỏ được sống thật tốt.”
Lúc này Lâm Bân đã quay đầu, rất cảm kích An Nhiên.
Hảẳn nghẹn giọng: “Anh biết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!