Lúc dì Lâm hỏi đến, Lâm Hi cũng ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
Cậu nhóc tuy nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được chút chuyện, cậu bé dè dặt kéo lấy tay An Nhiên, kêu như một con mèo nhỏ: “Mẹ.”
Mắt An Nhiên càng đỏ thêm.
Cô ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Lâm Hi: “Mẹ không sao.”
An Nhiên võ về Lâm Hi một hồi, cho đến tận khi cậu bé lại vui vẻ về phòng chơi bóng da mới thôi. Dì Lâm vẫn còn ngồi gói sủi cảo, thấy Lâm Hi đi rồi mới kéo An Nhiên qua nhỏ giọng hỏi: “Cãi nhau với cậu Hoặc à?”
An Nhiên cũng không giấu giếm, kể lại mọi chuyện cho dì nghe.
Dì Lâm im lặng hồi lâu mới chậm chạp lên tiếng: “Cậu Hoắc là người rất tốt, nhìn ra được là thật sự có tình cảm với cô, nhưng giày có vừa chân hay không thì chỉ có bản thân mình mới biết, người ta hay nói chỉ khuyên làm lành chứ không khuyên chia tay, nhưng cuối cùng vẫn phải do cô quyết định, tóm lại mặc kệ ra sao dì cũng sẽ giúp cô chăm sóc Lâm Hi thật tốt.”
An Nhiên ôm dì Lâm một cái.
Trong lòng dì Lâm cũng không dễ chịu hơn, nhẹ giọng nói: “Chuyến bay vào buổi chiều à? Cô đi dọn hành lý đi, nấu xong sủi cảo dì sẽ kêu cô.”
An Nhiên gật đầu, quả thật lúc này cô rất cần không gian riêng tư.
Lần này đi ít nhất cũng mất một tháng, cô lôi cái vali size to ra. Dọn dẹp xong mọi thứ, cô chợt cúi đầu nhìn ngón giữa của mình, chiếc nhẫn kim cương Hoắc Doãn Tư tặng cô vẫn còn trên đó.
An Nhiên khế vuốt ve nó mấy cái.
Đến tận lúc này cô vẫn rất thích Hoắc Doãn Tư, nhưng không hợp chính là không hợp, khoảng cách giữa bọn họ quá xa.
Hồi lâu sau, An Nhiên vẫn tháo chiếc nhãn ra, cẩn thận cất vào tủ đầu giường.
Cô và Hoäc Doãn Tư cũng chỉ đành như thế...
An Nhiên từng đắn đo có nên dẫn Lâm Hi đến thành phố H hay không, nhưng sau khi cân nhắc thì quyết định thôi.
Lần này qua đó sẽ bề bộn rất nhiều việc. Cô không chăm nổi Lâm Hi, phải nhờ dì Lâm chăm mới nổi.
An Nhiên tự mình bắt xe ra sân bay, cô đổi vé máy bay chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh thì một giọng nói vang lên sau lưng: “An Nhiên.”
An Nhiên quay đầu lại, là Lý Tư Ỷ. Mắc chiếc áo măng tô màu cà phê, đeo kính râm, trang điểm tỉ mi.
Lý Tư Ỷ bước đến, tháo kính râm xuống: “Nói vài câu cũng không làm trễ chuyến bay của cô đâu.”
An Nhiên cười nhạt.
Lý Tư Ỷ chú ý đến ánh mắt của cô, dừng một chốc rồi nói: “Đáng không? Vì ông già đó mà cô lại từ bỏ hết thảy những gì đang có sao? An Nhiên... Tôi thật sự không hiểu, nếu cô có tình cảm với Cố Vân Phàm, mấy năm nay hai người...”
An Nhiên cắt ngang lời cô ấy: “Tôi và Tổng Giám đốc Cố chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!