Kiểu dáng của nó giống như chiếc dành cho các cặp đôi mà Hoắc Doãn Tư đeo hồi đó, nhưng An Nhiên nhớ rõ là chiếc đồng hồ này không còn được bán trên thị trường nữa, bởi vì nó đã được cậu mua lại.
Trong lòng cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn, sau đó lại nhìn xuống chiếc nhẫn ở giữa ngón tay mình, mà cái này cũng là tâm ý của cậu, nhưng An Nhiên không tìm ra được cảm giác kinh ngạc và hồi hộp như lúc đầu đó, cũng không phải là chuyện có liên quan đến việc yêu hay không mà có lẽ là do bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện.
Cô không đeo thử chiếc đồng hồ kia mà nhẹ nhàng đặt nó trở lại.
Ở cửa, Hoắc Doãn Tư đứng đó.
Cậu cởi cà vạt ra rồi xắn tay áo sơ mi lên tận khuỷu tay, đồng thời để lộ bắp †ay rắn chắc của chàng trai trẻ, từ đó tạo cho cậu vài phần giản dị và trưởng thành hơn.
Cậu cũng nhìn nó một lúc lâu, nhưng vẫn bước tới cầm chiếc đồng hồ kia lên.
"Không thích sao?"
"Đắt quá! Không thể mang đi làm được."
Hoắc Doãn Tư gõ nhẹ lên đầu cô một cái rồi cười nhạt một tiếng: "Luôn có cơ hội! Sau khi chúng ta kết hôn, mẹ anh chắc chắn sẽ đưa em đi dự rất nhiều bữa tiệc khác nhau... Đúng rồi, anh sẽ ở nhà chăm sóc Lâm Hi."
An Nhiên cũng cười theo: "Nhất định phải làm vậy sao?”
Cậu cúi đầu hôn lấy cô, thanh âm có chút mơ hồ: "Nhất định!”
Vừa dứt lời, cậu lại vỗ nhẹ lên người cô, ý là muốn cô mau đi thay quần áo...
An Nhiên thay lễ phục ra rồi tẩy trang và tắm rửa đơn giản. Nhưng khi quay lại phòng khách thì mới phát hiện Hoắc Doãn Tư đã ăn làm xong hai chén mì trường
thọ, không màu mè mà chỉ có hai bát mì vô cùng đơn giản với hành lá xắt nhỏ, mùi khá thơm.
An Nhiên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Anh học nấu ăn khi nào?”
Hoắc Doãn Tư: “Em rất muốn biết?”
An Nhiên nhìn cậu.
Một lúc sau cậu mới nhàn nhạt nói: “Sau khi đi Libya, mỗi ngày ngoài việc đi làm thì chính là đi làm, hơn nữa cơm ở bên đó anh cũng không quen ăn, mà bản thân còn cố tình không mang theo đầu bếp đến, cho nên chỉ có thể tự mình học một ít thôi."
Cậu rất thông minh, cho nên tài nấu nướng lúc này của cậu cũng tốt hơn rất nhiều so với An Nhiên.
Ngay cả món mì đơn giản cũng ăn rất ngon, nhưng An Nhiên vừa chuẩn bị ăn một miếng thì lập tức cứng đờ, sau đó ngước mắt lên, Hoắc Doãn Tư đang chăm chú nhìn về phía cô thấy vậy thì lên tiếng: “Ăn ngon không?”
An Nhiên cười nhạt: “Rất ngon.”
Hoắc Doãn Tư dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”