Nếu Hoäc Doãn Tư không nói, có lẽ cả đời này An Nhiên cũng sẽ không hỏi, nhưng không có người phụ nữ nào mà không quan tâm đến loại chuyện này.
Lúc này cậu lại thản nhiên nói, khiến cho An Nhiên đang tựa vào lưng vách thang máy ngẩng đầu nhìn về phía cậu, trong mắt còn có chút ngấn nước.
Hoắc Doãn Tư có thể nhìn ra được tâm tư của cô.
Cho dù mấy năm nay An Nhiên có trở thành dáng vẻ gì, năng lực có ra sao, khi ở trong vòng tay cậu bị cậu chơi đùa, cô vẫn sẽ luôn thành thật.
Cho dù là cơ thể hay là miệng.
Mặc dù Hoắc Doãn Tư đã động tình, nhưng do trong thang máy có giám sát, cho nên cậu vẫn phải kiềm chế một chút.
Cậu khẽ vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô rồi thì thầm: “Sao em lại nghĩ anh đã chạm vào người khác chứ? An Nhiên em để ý phải hay không?”
An Nhiên không trả lời cậu.
Cánh tay mảnh khảnh của cô trượt xuống dưới rồi im lặng ôm lấy cậu...
Khiến cho trái tim của Hoắc Doãn Tư có chút ươn ướt, cậu ôm nhẹ lấy cơ thể của An Nhiên, rồi bao bọc cô bên trong áo vest của mình, sau đó vẫn luôn giữ tư thế này cho đến khi cửa thang máy mở ra, cuối cùng mới ghé vào bên tai của cô thì thầm:
“Đừng trách anh, được không?”
An Nhiên ngửa đầu nhìn cậu.
Cửa thang máy mở ra rồi lại đóng lại, đóng lại rồi mở ra...
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói: 'Vậy anh cũng đừng trách em! Chuyện đã qua chúng ta sẽ không nhắc đến nữa."
Hoắc Doãn Tư dùng đôi mắt đen trong trẻo nhìn chằm chằm vào cô.
An Nhiên vốn tưởng rằng cậu sẽ hôn mình, nhưng thật lâu sau, đối phương chỉ dùng trán chạm nhẹ vào cô một chút, sau đó kéo nhẹ cô ra khỏi thang máy.
Lúc trở về căn hộ lần nữa, tâm trạng cũng trở nên khác biệt.
Hoắc Doãn Tư bật đèn lên, ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra một lượng nhiệt khiến căn phòng trở nên ấm áp, sau đó cậu lại quay đầu nhìn về phía An Nhiên nói: “Đi thay quần áo rồi ra ngoài ăn chút gì đi.”
An Nhiên muốn nói chính mình không đói bụng, nhưng cậu lại vòng tay qua eo gợi cảm của cô rồi nói nhỏ: “Buổi tối anh chưa ăn được nhiều, lát nữa em cùng anh ăn chút gì nhé.”
Cậu như thế, khiến An Nhiên sao chịu nổi, gương mặt cũng vì thế mà ửng đỏ.
Cô đi đến phòng khách nhưng lại bị đối phương kéo trở về: “Vào phòng ngủ chính đi! Để anh nhờ thư ký Nghiêm chuẩn bị quần áo cho em.”
An Nhiên bị cậu ôm vào lòng.
Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là do cô không dám nhìn cậu mà thôi, cho nên đã cụp mắt xuống, môi run run: “Vẫn quá nhanh.”
“Nhanh cái gì cơ?”
Hoắc Doãn Tư dùng ngón tay thon dài của mình khế vuốt lên cánh môi của cô, sau đó rất nhẹ nhàng nói: “Lâm Hi đã lớn như vậy rồi!”