Lâm Bân cầm tiền rời đi, buổi tối An Nhiên về nhà kể lại chuyện này cho dì Lâm nghe, dì Lâm trong lòng rất vui mừng, nhưng ngoài mặt lại trách An Nhiên: “Cô lại giúp đỡ nó! Hai ba năm nay, cô luôn giấu diếm dì giúp đỡ nó, cô cho rằng dì không biết sao!... Đáng tiếc chính là nó không làm nên chuyện gì!”
An Nhiên làm sao có thể không biết dì Lâm đang nghĩ gì.
Cô nhẹ nhàng an ủi: “Anh Lâm không phải là người xấu, chỉ là anh ấy không được may mắn thôi.”
Trong lòng dì Lâm cảm thấy dễ chịu hơn xíu.
Dì còn muốn hỏi về chuyện của Hoắc Doãn Tư, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không hỏi...
Đêm nay Hoắc Doãn Tư không đến.
Buổi tối lúc An Nhiên đi ngủ, mới nhận được tin nhắn facebook biết được anh ấy đang đi công tác ở thành phố A bên cạnh, nói là đi một ngày sẽ về.
Lâm Hi dựa vào người cô, nhỏ giọng gọi bố. Trong lòng An Nhiên mềm nhữn, thật ra Lâm Hi chỉ gặp Hoắc Doãn Tư có mấy lần, cậu bé nhất định là rất thích Hoắc Doãn Tư! Cô nghiêng người ôm chặt lấy Lâm Hi, dỗ dành cậu bé: “Ngày mai bố sẽ về với con!”
Lâm Hi ngoan ngoãn chui vào lòng cô.
An Nhiên cho cậu nhóc xem sách tranh, và dạy cậu nhóc đọc sách, cô phát hiện Lâm Hi cực kỳ thông minh, thông minh hơn cô rất nhiều... Có lẽ đây là gen của nhà họ Hoắc?
Lâm Hi ngủ say, đến gần rạng sáng, cô vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Đã trễ thế này mà ai còn tới đây?
An Nhiên khoác thêm áo, đi ra ngoài kiểm tra, vừa tới cửa đã thấy Hoắc Doãn Tư cầm chìa khóa mở cửa đi vào, trời rất lạnh, trên tóc anh ấy còn phủ một lớp sương mỏng.
An Nhiên khựng lại: “Không phải anh nói ngày mai mới về sao?”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm, ước chừng nửa phút sau, anh ấy đột nhiên mỉm cười thuận tay cởi cúc áo khoác, An Nhiên cách anh ấy vài bước chân, anh ấy đưa tay ôm cô vào lòng, quấn cô vào trong áo khoác của mình.
An Nhiên giấy giụa mấy lần, cũng không có tác dụng!
Anh ấy cúi đầu hôn liếm đôi môi đỏ mọng của cô: “Anh nhớ em và Lâm Hi nên tự mình lái xe ròng rã năm tiếng đồng về quay về.”
An Nhiên đấm anh ấy một cái: “Đêm nay có bão tuyết.”
Cô nghiêng đầu nhìn ra thấy bên ngoài đã bắt đầu có tuyết, tuyết rơi dày đặc dưới ánh đèn đường trắng sáng.
Nhìn lại Hoắc Doãn Tư! Anh ấy ôm cô nói: “Xe hỏng giữa đường, bọn anh đi bộ một tiếng mới bắt được taxi!”
An Nhiên cảm thấy anh ấy điên rồi!
Hoắc Doãn Tư lại ôm chặt cô, nhìn xung quanh, sau đó khó nhịn cúi đầu: “Ở đây có chỗ nào thuận tiện không?”
An Nhiên đá anh ấy một phát!
Vất vả lái xe một quãng đường xa gấp gáp quay về chỉ vì chuyện này, quan hệ của bọn họ hiện tại còn chưa rõ ràng, làm sao cô có thể đồng ý?
Nhưng Hoắc Doãn Tư không nhịn được nữa.
Anh ấy nửa ôm nửa bế cô vào phòng ngủ chính, nhốt hai người vào một không gian nhỏ trong phòng tắm, không quan tâm nước xối xuống làm ướt chiếc áo khoác đắt tiền... Lúc này, giờ phút này, anh ấy chỉ muốn ôm cô!
Bốn người sống trong một căn phòng rộng tám mươi mét vuông.
Tóm lại là cực kỳ bất tiện, An Nhiên lại ðm ờ, cho nên tình hình này thật sự nan giải.
Xong việc, thật ra cả hai đều chưa thỏa mãn.
Nhưng Hoắc Doãn Tư không tiếp tục nữa, không phải bởi vì anh ấy không đủ sức, mà là bởi vì anh ấy không muốn làm ra tiếng động quá lớn.
Khuôn mặt An Nhiên tựa vào vai anh ấy. Rất lâu không nói tiếng nào!
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Hoắc Doãn Tư hôn sau tai cô, hôn tới hôn lui, yêu thích không thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!