An Nhiên vẫn thản nhiên: “Vậy sao?”
Cô không muốn giải thích.
Lý Tư Ỷ cắn móng tay tinh xảo, lặng lẽ tỉnh táo một lát, chờ hoàn hồn, cô bỗng nhiên hỏi: “Cô và Hoắc Doãn Tư định làm gì bây giờ?”
An Nhiên cười nhạt, không trả lời vấn đề này.
Lý Tư Ỷ không buông tha, nhất định phải để An Nhiên mời cô ăn cơm, nói là tiền xe.
An Nhiên giơ tay nhìn đồng hồ, quả thật đã đến giờ ăn cơm, vì thế rất hào phóng đồng ý.
Ăn cơm Tây mà thôi.
Lý Tư Ỷ có thể chuốc chính cô đến say mèm, An Nhiên khuyên cũng không khuyên được, cuối cùng chỉ có thể đỡ cô lên xe, lái xe đưa cô về nhà.
Sau giờ ngọ, mặt trời mùa đông lười biếng.
Lý Tư Ỷ ở một mình trong biệt thự nhỏ, im lặng, An Nhiên dừng xe lại thì có người giúp việc đón tới, nhìn tướng say xỉn của Lý Tư Ỷ mà phát sầu: “Ngài Cố ở đây, thấy cô Lý như vậy thì tốt biết bao.”
An Nhiên nghĩ, Lý Tư Ỷ đại khái cũng không quan tâm.
Cô nói: “Giúp cô ấy vào đi!”
Hai người cùng nhau đỡ người đi vào, mới đặt Lý Tư Ỷ ở trên sô pha, Cố Vân Phàm chậm rãi đi xuống từ lầu hai.
Trên người ông ta là áo tắm màu trắng, mới tắm.
Đôi mắt Lý Tư Ỷ quyến rũ, nói mê sảng: “Sao ông còn ở chỗ này? Chúng ta chia tay, chia tay ông hiểu ý gì không, chính là bà đây không bao giờ ngủ cùng ông nữa.”
Người hầu đỏ mặt tránh đi.
An Nhiên cũng không có cách nào nghe tiếp: “Tổng giám đốc Cố, tôi đi trước.”
“Chờ một chút.”
Cố Vân Phàm gọi cô lại: “Tuần này Hoắc trạch có tiệc tối, cô đi cùng tôi.”
Hoắc Trạch?
An Nhiên giật mình, từ chối theo bản năng, nhưng Cố Vân Phàm lại nghiêm mặt nói: “Chúng ta vẫn luôn muốn hợp tác với đại diện của Công ty Trung Thiên, hôm đó cũng sẽ xuất hiện ở yến hội, An Nhiên, đây là công việc.”
An Nhiên thu lại biểu tình: “Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Cố!”
An Nhiên rời đi.
Lý Tư Ỷ tỉnh rượu một chút, trong miệng cô gọi An Nhiên, không ngờ lại bắt được một cơ thể nóng rực.
Là Cố Vân Phàm.
Ông ta cầm khăn lông nóng, nâng cơ thể cô đặt trên đùi mình, đang lau người cho cô.
Lý Tư Ỷ xoay người nằm ngửa trên sô pha, hai chân trái phải đá rơi giày cao gót, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông yêu thương kia, nhìn đủ rồi nhẹ nhàng cười rộ lên: “Nhìn Tổng giám đốc Gố thật thâm tình! Tốt với tôi như vậy làm sao còn đi ra ngoài ăn dã ngoại chứ!”
Ngón tay mảnh khảnh của cô miêu tả ngũ quan của ông ta, thở ra như lan: “Tôi xếp thứ mấy ở trong lòng ông vậy?”
Cô thật sự say rồi, bình thường không dám nói ra lời nào, nay nói thẳng ra.
“Tôi đoán là thứ ba! Thứ nhất là nữ thân bạch nguyệt quang trong lòng ông, †ôi cũng nhận! Nhưng thứ hai, thân phận của cô ấy là gì, cô ấy xem như là con dâu của Ôn Noãn, còn sinh cho Hoắc Doãn Tư một đứa con trai lớn như vậy! Cố Vân Phàm ông còn có thể nảy sinh tình cảm như vậy với cô ấy, con mẹ nó tôi thật phục ông rồi."
Cố Vân Phàm lạnh mặt: “Cô uống say rồi, nói bậy bạ gì đó!”
Lý Tư Ỷ cười duyên xoay người: “Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng ông rõ nhất! Như thế nào, bị tôi nói trung tâm sự thẹn quá hóa giận?”
Cố Vân Phàm ném khăn mặt xuống, bế cô lên, đi lên lầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!