Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng hất tay Hoắc Minh ra. "Bạch Vi, chúng ta đi thôi!"
Bạch Vi vừa đau lòng vừa buồn bã, nghe vậy càng tức giận hơn.
Cô ấy giơ ngón giữa với Hoắc Minh: "Đồ đê tiện! Tôi chúc anh tuyệt tử tuyệt tôn!"
Ôn Noãn cụp mắt.
"Bạch Vi, đừng làm vậy nữa, tớ với luật sư Hoắc cũng coi như chia tay trong yên bình.”
Bạch Vĩ biết, vì Ôn Bá Ngôn cho nên Ôn Noãn mới bỏ qua chuyện này, mới phải chịu ấm ức như thế.
Ôn Noãn có thể nhịn được, cô ấy cũng có thể nhịn. Bạch Vi nghẹn ngào nói: "Được! Chúng ta về nhà thôi." Hoắc Minh lại giữ chặt tay Ôn Noãn một lần nữa.
Lần này, Ôn Noãn vùng mạnh tay anh ra.
"Cô Ôn”
Kiều Cảnh Niên bước tới, chân thành tha thiết xin lỗi: "Cô Ôn, Kiều An còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, chuyện này cũng do chú và vợ chú chưa suy nghĩ chu toàn! Chú xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể nể mặt chú, cho Hoắc Minh một cơ hội để cậu ấy giải thích."
Ôn Noãn cười nhạt.
Lúc này cô đang vô cùng đau đớn nhưng vẫn phải đứng đây phân rõ phải trái trắng đen với mấy người này.
Ngoại trừ Bạch Vĩ ra, còn ai đau lòng vì cô nữa?
Ôn Noãn quay người lại, im lặng nhìn Kiều Cảnh Niên.
"Chú Kiều, chú không sai gì cải"
"Kiều An là hòn ngọc quý trên tay chú, chú và vợ mình thiên vị cho cô ấy thì có gì là sai đâu chứ?”
"Còn về cô Kiều, cô ấy chỉ theo đuổi tình yêu của mình thôi, lại càng không sai."
Ôn Noãn hít một hơi thật sâu.
Cô từ từ liếc mắt quét qua khuôn mặt của những người này, chậm rãi nói: "Tôi và luật sư Hoắc cũng coi như từng quen biết nhau, bây giờ tôi xin chúc anh ta và cô Kiều hạnh phúc trọn đời trọn kiếp."
Kiều Cảnh Niên khựng người lại.
Ông không thể ngờ cô gái trước mặt lại quyết liệt đến thế, khiến ông nhớ tới Lục Tiểu Noãn.
Năm đó ông và Tiểu Noãn hiểu lầm nên cãi nhau, lúc ấy Tiểu Noãn cũng đỏ mắt nói chia tay với ông!
Tiểu Noãn... Giờ em đang ở đâu?