Cậu nhìn thấy đứa trẻ.
An Nhiên sinh con trai cho cậu!
Khuôn mặt của Lâm Hi rất tròn, rất giống An Nhiên ngày trước, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại rất giống người nhà họ Hoắc, giống Duệ Duệ nhà Hoắc Tây đến bảy phần, nhưng không khỏe khoắn như Duệ Duệ, trông yếu ớt hơn.
Hoắc Doãn Tư run rẩy ngón tay, rít một hơi thuốc dài.
Ánh mắt cậu không hề rời khỏi Lâm Hi.
Giống như tham lam nhìn chằm chằm cậu nhóc!
Cậu muốn xuống xe nhưng sợ làm phiền cậu nhóc nên chỉ có thể ngồi trong xe nhìn.
Đột nhiên, dì Lâm nhìn sang đây.
Xuyên qua cửa kính xe, ánh mắt của dì Lâm và Hoắc Doãn Tư chạm nhau, dì Lâm rất kinh ngạc, sau đó bế Lâm Hi chạy nhanh về phía hành lang ... Giống như nhìn thấy ma vậy!
Lâm Hi không cam lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Hoắc Doãn Tư đau lòng đến tim như thắt lại!
Dì Lâm về nhà, đóng chặt cửa lại, tim vẫn đập thình thịch.
Có thật là cậu Hoắc không?
Cậu ấy tới đây là vì biết đến sự tồn tại của Lâm Hi sao? Dì Lâm run rẩy lấy điện thoại di động muốn gọi cho An Nhiên, nhưng Lâm Hi lại đi tới ôm bà, nhẹ nhàng gọi bà là bà Lâm ơi, ý là cậu nhóc vẫn muốn xuống lầu chơi.
Dì Lâm bị cậu nhóc ngắt lời.
Bà bình tĩnh lại, mở rèm nhìn xuống lầu...
Ai, đúng là người đó rồi!
Người đàn ông trong xe xuống xe, đứng ở dưới lầu nhìn lên, rõ ràng chính là bố ruột của Lâm Hi?
Dì Lâm rất bối rối.
Bà phải làm sao đây, bố ruột của cậu nhóc cũng đã tìm đến cửa, nếu cậu ấy thực sự muốn cướp đứa trẻ của An Nhiên, An Nhiên làm sao có thể chống lại cậu ấy? Nếu bây giờ bà gọi cho An Nhiên, đứa trẻ này có lẽ không thể ở qua đây, chắc chắn sẽ bị mang đi.
Dì Lâm nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!