An Nhiên?
Cô ấy... ở đây ư?
Điện thoại di động trong tay Hoắc Doãn Tư bất ngờ ngã xuống đất, anh không chờ nổi mà quay người lại nhìn, trong nháy mắt quay đầu đó, tâm tình của anh phức tạp tới cực điểm.
Chờ mong, sợ hãi.
Là cảm xúc anh chưa từng có.
Hồi hộp lo lắng mà người ta thường nói, có lẽ chính là ý này đúng không?
Cuối thang máy, dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng lại không có bóng dáng của An Nhiên... Mí mắt Hoắc Doãn Tư khẽ giật giật, ngay sau đó anh đã làm chuyện mà cả đời chưa làm bao giờ.
“Rất xin lỗi, cho qua một chút!”
Anh một đường nói xin lỗi với người ta, vừa toàn lực chạy ngược lên phía trên, một lát sau anh chạy lên trên tầng, thở gấp, nôn nóng nhìn ra bốn phía, chỉ có điều tròn từng gương mặt đi tới đi lui kia cứ đong đưa trước mắt, nhưng lại không có
một khuôn mặt là của An Nhiên.
Yết hầu Hoắc Doãn Tư khẽ lăn, anh đang muốn vận dụng quan hệ tìm người thì hành lang một bên lại có người quen đi ra.
Là Tư An Nhiên và chồng mới cưới của cô ta.
Bụng Tư An Nhiên nhô lên thật cao, rõ ràng chính là đang mang thai, mà người đàn ông bên cạnh cô ta thì che chở cô ta như bảo bối, ngược lại biểu tình Tư An Nhiên rất nhạt, nhìn cũng không để ý đối phương.
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô ta.
Thì ra, một tiếng An Nhiên kia, là gọi Tư An Nhiên.
Chứ không phải An Nhiên!
Cũng đúng, An Nhiên làm sao lại đến khoa phụ sản của bệnh viện, sau khi bọn họ phát sinh quan hệ lần cuối, cô đã đi mua thuốc uống, làm sao có thể mang thai chứ?
Hoắc Doãn Tư, mày lại đang mong đợi cô ấy mang thai!
Thật là buồn cười!
Rõ ràng là mày... Là mày nói nhiều lời khó nghe như vậy, mày nói cô ấy không đáng tiền, mày nói cô ấy không xứng làm bà Hoắc, thì làm sao cô ấy có thể nguyện ý sinh con dưỡng cái cho mày chứ?
Khuôn mặt Hoắc Doãn Tư tái nhợt.
Trong đôi mắt đen cũng nhiễm mất mát không dễ phát hiện.
Điều này khiến Tư An Nhiên thấy rất ngạc nhiên, cô lại nhìn thấy vẻ mặt mất hết tinh thần của Hoắc Doãn Tư, người không dễ chọc nhất trong giới kinh doanh, cảm thấy thật mới mẻ.
Cô ta khẽ nhếch môi: “Giám đốc Hoắc!”