Có khi anh ấy từng nghĩ nếu như có hai không gian, một Hoắc Doãn Tư và An Nhiên khác sẽ ở trong căn hộ đó sinh sống rất hạnh phúc.
“Anh ấy” chắc chắn sẽ không làm cô khóc nữa!
Hoắc Doãn Tư vẫn bay đi, bay đi Libya, chỉ là anh ấy để thư ký Nghiêm ở lại thành phố B.
Xuân đi thu đến.
Vốn dĩ Hoắc Doãn Tư ở Libya nhiều nhất chẳng qua là hơn một năm chỉ là không ngờ đến, đi như vậy lại là ba năm.
Cuối năm thứ nhất, Hoắc Tây sinh con, anh ấy có về qua một lần.
Trong nhà có thêm con nít, nhà họ Hoắc vô cùng vui nhộn.
Hoắc Doãn Tư không có trái múi giờ mà đã đến căn biệt thự đó của Trương Sùng Quang thăm Hoắc Tây, mẹ con bình an, Hoắc Tây được Trương Sùng Quang chăm sóc rất tốt.
Con trai nhỏ họ Trương, Trương Duệ.
Nhóc con rất khoẻ mạnh cũng rất cường tráng, nghe nói từ sáng khóc đến tối vẫn vô cùng nhiều sức.
Hoắc Miên Miên rất thích cậu bé!
Ngay cả chú chó con có chút đốm của ở trước giường nhảy tới nhảy lui, vô cùng hưng phấn.
Đến lúc đút sữa thì Hoắc Doãn Tư cùng với Trương Sùng Quang tránh mặt một lúc, hai người đàn ông ở trong phòng khách tuỳ tiện nói chuyện phiếm vài câu, Trương Sùng Quang đột nhiên nói: “Tôi nghe nói cậu để lại tên họ Tân đó ở lại Hoắc Thị?”
Lúc này Hoắc Doãn Tư mới nhớ ra.
Anh ấy cười khá lạnh lùng nhưng không giải thích, nhưng Trương Sùng Quang là người thông minh như thế, một lúc đã biết được ý của anh ấy, chẳng qua là nghĩ Tân Bá Lai ở đây, có lẽ An Nhiên có một ngày sẽ trở về.
Trương Sùng Quang hỏi: “Thật sự để ý như vậy sao không tiếp tục tìm?”
Hoắc Doãn Tư đi đến bên cửa sổ.
Anh ấy mở cửa sổ ra, lấy một điếu thuốc hút một hơi rồi mới thấp giọng nói: “Không tìm nữa!”
Thời gian quá lâu rồi.
Khoảng thời gian đó của anh ấy và An Nhiên cứ giống như cái nhẫn kim cương cùng với hoá đơn đó vật bị để lại ở trong căn hộ đó.
Tập đoàn Hoắc Thị có mấy chục nghìn nhân viên, mấy chục nghìn miếng ăn.
Hoắc Doãn Tư không cược được.
Thật ra những thứ này đều là cái cơ, nguyên nhân thật sự chính là anh ấy biết An Nhiên thật sự muốn rời đi, thật sự thất vọng về anh ấy...Cô muốn tự do còn anh ấy có thể cho cô cũng chỉ có cái này.
Hoắc Doãn Tư lại hút một hơi mạnh.
Anh ấy ốm, dáng vẻ trưởng thành khá nhiều, góc nghiêng trông có vẻ rất giống với Hoắc Minh lúc trẻ.
Trương Sùng Quang mơ hồ nhớ đến, năm nay Hoắc Doãn Tư đã hai mươi tám tuổi rồi.
Anh khàn giọng nói: “Sao bây giờ cậu lại hút nhiều thuốc như thế?” “Công việc quá nhiều!”
Hoắc Doãn Tư thuận miệng ứng phó, sau đó anh ấy dập tắt điếu thuốc, tính xem thời gian vừa hay lại quay về xem Hoäc Tây cùng với Tiểu Trương Duệ...
Khi chạng vạng, Hoắc Tây kêu anh ấy ở lại ăn cơm.
Trương Sùng Quang làm sườn dê kiểu Pháp, Hoắc Doãn Tư sao nghe được chữ sườn dê chứ, nên anh ấy đã từ chối.
Khi chạy xe về nhà họ Hoắc ngang qua căn hộ đó.
Xe đậu ở dưới lầu nhưng anh ấy chỉ ở trong xe ngồi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không lên đó.
Về đến nhà họ Hoắc.
Trong nhà rất náo nhiệt đều bởi vì có Tiểu Trương Duệ chào đời/
Hoắc Kiều cùng với Ôn Noãn mua một số đồ dùng trẻ sơ sinh, đang ngồi sắp xếp từng món, vẻ mặt của Ôn Noãn dịu dàng, Tiểu Hoắc Kiều dán chặt vào mẹ rất ấm áp.
Nhìn thấy Hoắc Doãn Tư về, Hoắc Kiều vui vẻ đi lên trước, ôm lấy cánh tay của anh ấy. ụ
“Anh, anh đã thăm gặp Tiểu Trương Duệ chưa
“Gần như giống y hệt với anh Sùng Quang!”
Hoắc Doãn Tư cười nhàn nhạt. Mặt của Tiểu Hoắc Kiều ủ rũ: “Anh, sao anh không cười nữa”
Người làm anh gõ cô bé một cái: “Cứ giống như em suốt ngày cười giống như đồ ngốc vậy.”
Nói đến hai chữ này, anh ấy hoảng hồn một cái.
Hoắc Kiều không chú ý đến, cô bé lại dính chặt Ôn Noãn xem đồ của trẻ em, nhưng người làm mẹ ngước mắt nhìn con trai rất ấm áp nói: “Lên lầu nghỉ ngơi đi! Buổi tối em kêu em lên gọi con.”
Hoắc Doãn Tư gật đầu lên lầu.
Vốn dĩ là rất mệt, nhưng anh ấy lại không buồn ngủ đứng ở bên cửa sổ hút thuốc,
Cửa được gõ vang.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!