Trong phòng làm việc to lớn, vô cùng yên tĩnh.
Hoắc Doãn Tư ngồi một mình, anh ấy nhìn đống văn kiện chất đầy như núi, trong lòng lại nhớ đến lời thư ký Nghiêm nói với anh ấy.
Thư ký Nghiêm nói, An Nhiên đi rồi. Không phải thành phố W, mà là đến nơi nào không biết. Điều tra không được, không muốn người ta tìm được!
Hoắc Doãn Tư lại nhớ đến hôm qua, lời bản thân nói với tôi, anh ấy nói hai triệu một lần kêu cô ở cùng anh ấy ba ngày.
Anh ấy đã từng rất yêu thương cô.
Tối hôm qua anh ấy đối xử với cô như thế, đương nhiên cô không chịu được! Anh ấy đã thành công đuổi cô đi, nhưng anh ấy cũng chưa từng nghĩ, có một ngày An Nhiên sẽ đến nơi anh ấy không tìm được, nếu như anh ấy muốn gặp cô nữa cũng không gặp được.
Chạng vạng, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thuỷ tinh.
Ánh vàng chói chiếu lên khuôn mặt của anh ấy, càng tuấn tú quý phái.
Anh một mình đứng rất lâu, cho đến khi xung quanh tối sâm, thư ký Nghiêm lại mới gõ cửa phòng làm việc của anh ấy: “Tổng giám đốc Hoäc, ngài nên tan làm rồi!”
Hoắc Doãn Tư chỉ cho chị một bóng lưng.
Anh ấy đứng ở trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn xuống hơn nửa thành phố B, lúc này trời đã nhám đen, khắp nơi đều đã lên đèn.
An Nhiên ở đâu chứ? Anh ấy nhớ lại cô nói cô thích anh ấy, cô.... Cũng muốn Tân Bá Lai đến sao?
Trong lòng Hoắc Doãn Tư rất loạn, anh ấy đã từng nghĩ tìm An Nhiên về nhưng sau khi tìm về thì sao, bọn họ còn có thể quay về lúc trước không?
Hơn nữa chuyến đi đến Libya bắt buộc phải đi.
Anh ấy còn chưa để cho tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến tập đoàn Hoäắc thị.
Thư ký Nghiêm lại nói cho anh ấy nghe một tin tức: “Bộ phận thị trường tuyển dụng, Tân Bá Lai phỏng vấn thành công rồi! Tổng giám đốc Hoắc có cần tôi trao đổi để loại bỏ danh sách của anh ta không?”
Tân Bá Lai đến Hoắc Thị rồi?
Sau khi Hoäc Doãn Tư hơi ngây người, giọng nói rất lạnh lùng: “Không cần! Để lại đi! Bộ phận thị trường cũng cần người trẻ tuổi, mới mẻ.”
Thư ký Nghiêm ngơ người trước.
Sau đó chị đã hiểu, tổng giám đốc Hoắc phải đến Libya rồi, anh ấy không có cách nào tìm An Nhiên.
Vì vậy anh ấy để lại Tân Bá Lai.
Chị không có nói nhiều, Hoắc Doãn Tư thu dọn một chút cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, đến hầm gửi xe vậy mà bất ngờ gặp được Tân Bá Lai.
Người đó đứng ở bên cạnh xe anh ấy, biểu cảm có chút đố ky còn có chút không liêm sỉ.
“Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta nói chuyện một chút!”
Hoắc Doãn Tư vô cùng chán ghét anh ta, anh ấy liếc người đó một cái trực tiếp mở xe ngồi vào trong.
Từ hộc để đồ lấy hộp thuốc ra lấy một điếu thuốc để hút.
Từ từ nhả ra.
Tân Bá Lai đi qua bám vào cửa sổ xe, thái độ rất thấp hèn: “Tổng giám đốc Hoắc yên tâm, tôi với An Nhiên đã hoàn toàn chia tay từ lâu rồi, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người đâu! Tôi sẽ làm việc thật tốt.”
Anh ta lại khá khó hiểu nói: “Thật ra tôi với cô ấy cũng chỉ là chơi đùa trẻ con, không có tính cảm nam nữ.”
Ý của Tân Bá Lai chính là anh ta chưa từng đụng An Nhiên.
Hoắc Doãn Tư đã từng ngủ, chắc chắn biết nên thừa nhận chuyện này.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của Hoắc Doãn Tư hơi run, Tân Bá Lai đến nói vài ba câu anh ấy đã có thể nghe ra được ý nghĩa, thì ra bọn họ đã chia tay từ lâu!