Hoắc Doãn Tư buông người phụ nữ trong lòng ra, phủ thêm áo choàng rồi đi †ắm, mà An Nhiên bị anh ấy giày vò đến gần như mất đi nửa cái mạng, cô ấy nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, mặc dù cảm thấy hôm nay anh ấy có chút thô bạo không để ý đến cảm giác của cô ấy, nhưng cô ấy nghĩ, có lẽ là do anh ấy phải nhịn lâu rồi.
Cô ấy quấn chăn mỏng, khuôn mặt đỏ bừng mang theo vẻ vui mừng, thậm chí cô ấy còn nhìn thấy một cái hộp nhung tơ ở đầu giường, khéo léo tinh xảo.
Bình thường An Nhiên không động đến đồ của người khác.
Nhưng lúc này cô ấy lại muốn nhìn xem, do dự cầm mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, nặng khoảng 6 cara, thiết kế đặc biệt đẹp mắt, bên trong có hàng chữ nhỏ.
MYLOVE.
Đây là nhẫn cầu hôn của Hoắc Doãn Tư!
An Nhiên ngơ ngác nhìn, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Vừa khít!
Ngay khi cô ấy đang tràn ngập niềm vui và tưởng rằng mọi chuyện đã xoay chuyển thì Hoäc Doãn Tư từ phòng tắm bước ra, vừa lúc nhìn thấy cô ấy đang thử chiếc nhẫn.
Anh ấy sửng sốt một lúc mới nhớ ra, chiếc nhân mình đặt đã về, nhưng sau khi chia tay với An Nhiên anh ấy liền tiện tay để nó ở đây, không ngờ An Nhiên lại nhìn thấy.
Đôi mắt của Hoắc Vân Tư tối như nước.
Anh ấy đi tới ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, lấy điếu thuốc lá ra, chậm rãi hút.
Trong ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm cô ấy mang theo một chút trêu chọc.
An Nhiên có chút xấu hổ, cô ấy vội vàng tháo xuống: "Em... muốn thử một chút!”
Hoắc Doãn Tư có vẻ không quá để ý.
Anh ấy nói: "Cũng không phải thứ gì quý giá, cô thích thì cứ lấy đi, hoặc nếu cô không thích trang sức mà thích tiền mặt hơn, tôi viết chỉ phiếu cho cô cũng được!"
Vừa nói vừa thổi ra làn khói mỏng: “Hai trăm vạn một lần được không hả? Còn ba ngày nữa tôi phải ra nước ngoài, nếu cô đồng ý kiếm số tiền này, tám giờ mỗi đêm tới đây, không cần nấu cơm, làm xong tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa cô về."
Anh ấy nói một cách bình tĩnh.
Sắc mặt An Nhiên trở nên tái nhợt, mồ hôi trên người thậm chí bắt đầu trở nên lạnh lẽo, hơn nửa ngày cô ấy mới hiểu được ý của anh ấy, ý tứ của anh ấy là mọi chuyện đêm nay đều là mua bán người tình ta nguyện.
Anh ấy làm với cô ấy, không phải vì thích cô ấy.
Không phải vì tha thứ.
Mà là vì nhu cầu thể xác của anh ấy, anh ấy lại không muốn chấp nhận, cho nên mới đến tìm cô ấy... Anh ấy sẽ chu cấp cho ấy, một lần hai trăm vạn.
Cô ấy rất đắt! Hai trăm vạn một lần.
Nhưng An Nhiên rất rõ ràng, trong mắt Hoắc Doãn Tư, cô ấy không có giá trị gì cả.
Dùng tiền là có thể đuổi cô ấy đi.
Cô ấy thậm chí không bằng người phụ nữ trong xe đêm nay, bởi vì quý trọng cho nên anh ấy không chạm vào, anh chạm vào cô ấy chính là bởi vì cô ấy không đáng tiền, không cần phải chịu trách nhiệm, chỉ cần trả hai trăm vạn, là thứ tốt nhất mà anh ấy có thể cho.
Môi An Nhiên khẽ run: "Em không cần tiền!”
"Muốn trang sức sao?”
Hoắc Doãn Tư cười: “An Nhiên, cô cũng rất có mắt nhìn đấy! Vật nhỏ này cũng chỉ chừng hai ngàn vạn thôi, quả thật rất đáng giá, cầm đi, ba ngày này theo tôi!"
An Nhiên bỗng nhiên bộc phát: "Tôi nói không cần tiền!”
Anh ấy nhìn cô ấy chằm chằm.
Trên người cô ấy vẫn khó chịu, nhưng cô ấy lại không để ý những điều này, cố gắng giải thích với anh ấy: "Ở thành phố W, em rời khỏi anh là bởi vì Tân Bá tới..."
Hoắc Doãn Tư ngắt lời cô ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!