Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng vỗ ngực. Đau lắm, thật sự rất đau!
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của cô với Hoắc Minh lại kết thúc như thế.
Hoắc Minh nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt anh trầm lắng đến mức có thể tích nước, ít nhất là đối với Ôn Noãn, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Cô thậm chí có cảm giác ở giây tiếp theo anh sẽ vung tay tát vào mặt cô một cái.
Nhưng không...
Hoắc Minh không chỉ không ra tay, ngược lại anh không giận còn cười: "Tôi nhớ là em từng tặng cho Minh Châu bùa hộ mệnh, nhưng giờ đây em lại muốn con bé chết à?"
Ôn Noãn nở nụ cười.
Cô nhìn Hoắc Minh: "Luật sư Hoắc, nếu anh giơ cao đánh khẽ, chúng ta có thể bình an vô sự!"
Yết hầu Hoắc Minh cuộn xuống.
Anh cũng cười theo: "Ôn Noãn, em thật lợi hại, khó trách Cố Trường Khanh và Khương Duệ đều gục ngã vì em!"
Anh khẽ bóp lấy chiếc cằm nhọn xinh đẹp của cô.
Nghiêng người, giọng điệu mang theo nguy hiểm: "Nhìn không ra cơ thể cô giáo Ôn đều là gai! Tôi thật muốn rút nó ra cho em.”
Ánh mắt Ôn Noãn ươn ướt, mũi đỏ đỏ.
Cô biết Hoắc Minh đã nhượng bộ...
Cơ thể cô bỗng dưng buông lỏng, nhưng cơn đau đớn ẩn trong cơ thể trở nên khó chịu hơn, cô chỉ biết là đau bụng nhưng không biết chính xác là ở đâu...
Khuôn mặt Ôn Noãn tái nhợt.
Cô kiên nhãn chống đỡ, mơ hồ nói: 'Luật sư Hoắc, không tiễn!"
Kết thúc rồi... Giữa cô và Hoắc Minh hoàn toàn chấm dứt. Hoắc Minh nhanh chóng đứng dậy, thật sự là có ý đó...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!