Cậu trừng mắt với cô.
Giọng An Nhiên bỗng nhiên run lên, cô thì thầm: "Anh đừng tức giận nữa mà, được không?”
Trời đêm rất lạnh, cô rất khó chịu.
Hoắc doãn tư đang định nói gì đó, nhưng An Nhiên không chịu đựng được nữa, tay cô chậm rãi trượt xuống... Vì vậy mà sắc mặt của cậu lại càng xấu hơn.
Một giờ sau, báo cáo bệnh lý của cô được đưa ra.
Bác sĩ nhìn hồi lâu rồi mới đắn đo nói: "Bệnh nhân bị viêm dạ dày cấp tính, hơn nữa còn có tình trạng suy dinh dưỡng lâu ngày!”
Viêm dạ dày? Suy dinh dưỡng?
Chẳng lẽ cô lại muốn biến mình thành như vậy để khơi gợi sự mềm lòng của cậu sao?
Hoắc Doãn Tư bặm môi, nói: “Nhập viện điều trị đi!”
Bác sĩ lập tức bảo y tá đi xử lý.
Họ cũng không dám hỏi cặn kẽ, càng không dám làm mất lòng vị này, bởi vì bệnh viện này có đến năm mươi hai phần trăm cổ phần thuộc sở hữu của Hoắc Thị.
Một lát sau, An Nhiên đã được nằm trong phòng bệnh yên tĩnh.
Trên cánh tay nhỏ nhắn treo bình truyền nước, làn da nơi cắm kim tiêm là một màu xanh nhạt.
Cô vẫn chưa tỉnh lại.
Mặc dù trong phòng bệnh có sô pha, nhưng Hoắc Doãn Tư cũng không ngồi. Cậu đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng. Cậu gọi điện cho thư ký Nghiêm, giao tất cả mọi việc ở đây cho thư ký Nghiêm xử lý.
Cậu đã hạ quyết tâm rời khỏi cô, đó là sự thật.
Sẽ không vì một trận ốm của cô mà có gì thay đổi.
Thư ký Nghiêm tới rất nhanh, vừa đẩy cửa ra liền kinh ngạc sững sờ, một lúc lâu sau chị mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tổng Giám đốc Hoắc!”
Hoắc Doãn Tư nghe thấy tiếng chị, xoay người lại.
Cậu đưa hồ sơ bệnh án cho thư ký Nghiêm, lạnh nhạt giao việc: “Tôi đã đóng phí nằm viện cho cô ấy, chị tìm người chăm sóc cô ấy cho đến khi xuất viện!”
Thư ký Nghiêm suy nghĩ một lát, vẫn hỏi: “Tổng Giám đốc Hoäc không tự chăm sóc sao?”
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư dừng lại trên giường bệnh.
An Nhiên nằm ở đó, cơ thể cô mỏng manh như một tờ giấy. Cậu cười nhạt: “Tôi đã chia tay với cô ấy rồi!”
Dứt lời, cậu định ra khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc này, người trên giường bệnh lại thì thào nói: “A Tân...”
Hoắc Doãn Tư cũng nghe thấy, sắc mặt xấu tới cực điểm, ngay cả thư ký Nghiêm cũng không dám lên tiếng.
Một hồi lâu sau, Hoắc Doãn Tư cười lạnh, đẩy cửa đi ra ngoài. Thư ký Nghiêm có chuyện cần hỏi cậu, đi theo ra ngoài, trong phòng bệnh yên tĩnh lại vang lên tiếng nói mớ khe khế của An Nhiên: “A Tân... Tôi không thích anh,
tôi thích anh ấy!”
Lời nói mớ của cô cứ lặp đi lặp lại, nhưng người kia đã nghe sai rồi, những lời nên nghe thì cậu lại không nghe được dù chỉ một chữ.
Hoắc Doãn Tư đi tới cuối hành lang, cậu mò vào túi áo, không thấy thuốc lá. Tay cậu buông xuống, thôi vậy.
Thư ký Nghiêm biết tâm trạng của cậu không tốt, đánh bạo an ủi: “Bọn họ lớn lên cùng nhau, ít nhiều gì cũng có một chút tình cảm, không chắc đã là...”
“Không phải là gì?”
Hoắc Doãn Tư cười rất thản nhiên: “Tôi chưa đến mức nghĩ không thông như vậy!”
Cậu nghiêng đầu, hỏi chị về chuyện chuyến bay đến Libya, thư ký Nghiêm thầm than một tiếng trong lòng, cuối cùng nói: “Sớm nhất cũng phải ba ngày sau, thế nhưng tôi đã đặt vé máy bay vào thứ sáu tuần sau, dù sao thì Tổng Giám đốc Hoắc ngài cũng đi đến một nơi xa xôi như vậy, còn phải sắp xếp một chút công việc ở công ty.”
Hoắc Doãn Tư không phản đối, cậu đứng thêm hai phút rồi rời đi.
Thư ký Nghiêm chỉ có thể thở dài.
Khi An Nhiên tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Trong phòng thoang thoảng mùi cháo trứng muối thịt nạc, rất thơm, rất dễ chịu, nhưng An Nhiên lại không hề có chút cảm giác thèm ăn nào, lúc này cô cực
kỳ muốn được nhìn thấy Hoắc Doãn Tư.
Thư ký Nghiêm vẫn còn ở lại, chị bưng cháo tới, cười nhạt: “Đã khỏe hơn chút nào chưa?”