Cậu rút chìa khóa ra, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo và cứng rắn: “Cô An, cô đi nhầm nhà rồi!”
Cửa mở ra, cậu định đi vào, thế nhưng An Nhiên lại bật dậy nhanh như chớp, bắt lấy cánh tay cậu: “Em muốn nói chuyện với anh! Ngày hôm đó em nói như vậy
là bởi vì... là bởi vì..."
“Là bởi vì chơi rất vuil Là bởi vì cô cảm thấy tôi sẽ vĩnh viễn bao dung cho cô, tha thứ cho cô, đúng không?”
Hoắc Doãn Tư gạt tay cô ra.
“An Nhiên cô nghe cho rõ, chúng ta đã kết thúc rồi!”
“Đây không phải chính là điều cô muốn sao?”
“Đùa giỡn tôi hết lần này đến lần khác, chơi có vui không?”
An Nhiên nôn nóng tới mức giọng nói cũng run rẩy: “Không phải đâu! Em không đùa giỡn anh! Hoắc Doãn Tư, em thích anh.”
Cậu lại chăm chú nhìn cô.
Trong ánh mắt cậu có sự xa cách, lạnh lùng, thế nhưng không còn tìm thấy sự trêu đùa và yêu thích ngày xưa nữa.
Cậu đứng trước mặt cô, lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Cậu nhả ra một làn khói dài, bình tĩnh nói với cô: “Tôi không quan tâm đến sở thích của cô! Nếu cô cảm thấy đi theo tôi một thời gian như vậy là lỗ vốn, tôi có thể cho cô tiền.”
Cậu ngậm điếu thuốc, rút một tấm séc từ trong túi áo.
Đặt lên tường, nghiêng đầu hỏi cô: “Mười triệu có đủ không? Nếu không thì ba mươi triệu, năm mươi triệu... Số tiền này đủ để mua được cả tái!”
Cuối cùng cậu viết xuống tám mươi triệu, ném lên người cô. An Nhiên không động đậy.
Cô đứng chết lặng, chớp mắt rất nhẹ, hỏi cậu: “Có phải em có giải thích thế nào đi chăng nữa, anh cũng không cần em nữa phải không?”
“Đúng vậy!”
Hoắc Doãn Tư chém đỉnh chặt sắt: “Vậy nên cô đừng làm phiền tôi nữa! Có thể tôi sẽ kết hôn sớm thôi, cô cứ dây dưa như vậy có thể sẽ gây rắc rối cho tôi.”
Lời nói của cậu rất tàn nhãn, đúng là thực sự không muốn có quan hệ gì với cô nữa.
Khi nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của cô, cậu lại cảm thấy vui vẻ.
Cô có thực sự đau đớn không, hay nỗi đau này cũng chỉ là giả vờ, sau đó cô lại sẽ nói rằng người cô thích chính là một tên bỏ đi như Tân Bá Lail
Hoắc Doãn Tư ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh nói: “Chúng ta đã thanh toán xong!”
Cậu mở cửa chuẩn bị bước vào.
Nhưng tay của An Nhiên lại tóm chặt lấy cậu, cô đưa tay chặn cửa lại, không cho cậu rời đi, cô dùng toàn bộ lòng tự trọng của mình để cầu xin cậu cho cô cơ hội thêm một lần nữa: “Hoắc Doãn Tư, em sẽ không bỏ đi nữa đâu.”
Cô nói xong liền bật khóc.
Thực ra trong lòng cô cũng biết hi vọng rất xa vời, cậu không muốn quan tâm tới cô nữa.
Thậm chí còn ném séc cho cô.
Thế nhưng cô vẫn muốn cầu xin một lần, nhỡ đâu cậu lại mềm lại, nhỡ đâu cậu vẫn còn muốn cô thì sao!
Hoắc Doãn Tư bùng nổ: “Gái gì gọi là không bỏ đi? An Nhiên, chúng ta đã chia tay! Cô có biết chia tay là gì không? Chính là sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Tất cả những chuyện của cô tôi đều không muốn quan tâm, tất cả mọi chuyện của tôi cũng không liên quan gì tới cô cả, đây chính là cái gọi là chia tay cô có hiểu không? Tình cảm không phải là một trò chơi như cô nghĩ.”
Xả giận xong, cậu bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Cậu nhẹ giọng nói: “Thực ra chúng ta không phù hợp đâu. Cô nói đúng, chúng †a là người của hai thế giới khác nhau, vốn không nên ở bên nhau, là tôi đòi hỏi quá đáng! Vậy nên tám mươi triệu này là tiền bồi thường của cô, An Nhiên, đừng đến đây nữa, đừng gây rắc rối cho tôi, cũng đừng khiến bản thân phải đau khổ nữa”
Cậu nhặt tấm séc kia lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô.
“Đừng bao giờ gặp lại.”
Cuối cùng, cậu gạt tay cô ra, mở cửa bước vào...
An Nhiên một mình đứng ở cửa, ngơ ngác đứng đó hồi lâu, lâu tới mức hai chân tê dại cô mới ngồi xổm xuống, dạ dày đau thắt, thế nhưng cô không muốn tới bệnh viện một chút nào.
Bởi vì có chỗ còn đau hơn cả dạ dày.
Cậu nói ra nhiều lời tổn thương cô như vậy, thế nhưng cô vẫn không muốn đi.
Trái tim Hoắc Doãn Tư mềm mại như vậy, có lẽ chỉ qua một đêm, cậu ngủ một giấc dậy rồi sẽ lại mềm lòng với cô thì sao?... Biết đâu cậu vẫn còn thích cô thì sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!