Cô chần chờ vươn tay đặt lên vai cậu, định đẩy cậu ra xa.
Thế nhưng cậu vẫn hoàn toàn bất động, chẳng những bất động, cậu còn càng
lúc càng đè xuống sát hơn, đến cuối cùng, hai cơ thể trẻ trung sát vào nhau, chỉ sau một vài động tác, quần áo trên người cô đã bị đẩy xuống cuối giường. _
“An Nhiên, đây là do em tự chuốc lấy:
Hoắc Doãn Tư cúi đầu, hôn lên môi cô, cũng giữ chặt lấy tay cô, mười ngón đan xen.
Cậu ngang ngược tới mức hoàn toàn không cho phép phản kháng.
Tối hôm qua, cậu đã buông tha cho cô một lần, không ngờ cô vẫn còn dám mon men lại gần cậu.
Toàn thân cậu bây giờ đều tràn ngập tức giận và ham muốn tình dục đang kêu gào muốn được giải phóng, mà cậu cũng làm đúng như vậy... Mặc cho cô có rên rỉ cầu xin thế nào, cậu vẫn cô thật chặt, dứt khoát chiếm lấy cô.
Cậu hôn cô, hôn rất dịu dàng, chặn lại những tiếng rên rỉ của cô.
Thời gian như ngừng lại.
Đôi mắt đầy ắp tình cảm nồng đậm không thể gạt bỏ của cậu chăm chú ngắm nhìn từng đường nét của cô, đồng thời cũng thong thả nhưng kiên định biến cô thành của mình.
Đây là lần đầu tiên của An Nhiên.
Phát hiện này mang theo một cơn sóng dâng trào, gột rửa cả thể xác và tâm hồn của đối phương.
Cậu cũng vậy, chưa từng có một người phụ nữ nào. Trong hoàn cảnh như vậy, ngay trong căn phòng tổng thống này, khi cậu đang ốm, khi cô đang khó chịu, họ
đã trao lần đầu tiên của mình cho đối phương một cách vội vàng mà nồng nhiệt.
An Nhiên khóc, mũi cô đỏ ửng lên, sau đó lại không nhịn được mà ôm lấy cổ cậu.
Cô gọi tên cậu, Hoắc Doãn Tư.
Doãn Tư vẫn luôn nhìn cô, giống như yêu cô, hoặc lại giống như hận cô, càng giống như không biết phải làm thế nào với cô mới tốt. Cậu do dự suy nghĩ thật lâu, vậy nên cuộc làm tình này cũng kéo dài vô cùng...
Cũng không ai quan tâm có thoải mái hay không, thoải mái tới mức nào.
Chỉ biết là, họ đang ở bên nhau.
Cuối cùng, khi Hoắc Doãn Tư tỉnh táo lại, cậu đang ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên, cho cô một nụ hôn sâu.
Cậu không những hôn cô, mà còn ép cô phải đáp lại mình.
Quần áo còn sót lại trên người cũng bị ném xuống sàn từng mảnh một, cuối cùng, hai cơ thể trần trụi không ngừng dây dưa, lại là một trận dữ dội...
Thư ký Nghiêm nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền lặng lẽ đóng cửa lại.
Chị đứng ở cửa nghe một lát.
Trố mắt nghẹn lời!
Chị lại lo lắng, bây giờ Tổng Giám đốc Hoắc đang sốt, thực ra không thể vận động mạnh, lỡ như gặp chuyện gì không may thì chị có mười cái mạng cũng không đề nổi, thế nhưng bây giờ mà bảo chị đi ngăn cản, chị nghĩ chị sẽ chết ngay tại chỗ.
Cuối cùng, chị lựa chọn đứng ngoài canh giữ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!