Nghe nói anh ấy thỉnh thoảng còn kêu thư ký An ăn cà rốt.
Cô ta ngơ người, Hoắc Doãn Tư đóng sầm cửa lại, dùng sức gần như muốn đập nát cửa nhưng vẫn không hả giận, anh ấy từ trong túi áo lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Nghiêm ở thành phố B.
Tối khuya rồi thư ký Nghiêm đã ngủ từ sớm.
Đêm khuya canh ba nhận được điện thoại của ông chủ chị không dám không nghe, vì thế lấy một trăm phần trăm tinh thần để đối phó.
Giọng nói của Hoäc Doãn Tư lạnh lùng. “Ngày mai tám giờ sáng, tôi muốn nhìn thấy chị!”
“Ngoài ra, mời thư ký An đó cút đi! Sau này tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”
“Sau này trong tầm nhìn của tôi không được phép xuất hiện đồ có liên quan đến thỏ, bao gồm quần áo, thức ăn vâng vâng, nhân viên nữ không được họ An, họ An đều không được tuyển dụng.”
Thư ký Nghiêm nuốt nước bọt.
Bây giờ đã làm một giờ sáng rồi sao chị đến được thành phố W chứ? Cho dù chạy xe cũng phải năm, sáu tiếng!
Máy bay càng không có!
Nhưng nghĩ đến tiền lương hậu hĩnh, thư ký Nghiêm lại cắn răng đi từ trong chăn ra.
Chị vừa mặc quần áo vừa nhanh chóng nói: “Được! Sáng mai đúng tám giờ tổng giám đốc Hoắc sẽ nhìn thấy tôi, sau này tôi sẽ lọc qua nhân viên có liên quan, sẽ không để cho tổng giám đốc Hoắc cảm thấy có chút không vui vẻ.”
Chị còn muốn nói gì đó, Hoắc Doãn Tư đã cúp điện thoại.
Thư ký Nghiêm nhìn nhìn điện thoại.
Chị nghĩ uy lực gì mà lớn như vậy, lẽ nào tổng giám đốc Hoắc nhìn thấy An Nhiên rồi?
Thư ký Nghiêm khổ thân mặc áo khoác cầm theo chìa khoá xe muốn đi, chồng của chị muốn tiễn chị, nhưng chị nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngày mai anh còn
phải đưa con, em chạy xe cẩn thận chút là được!”
Đợi đến cuối năm, chị nhất định phải dùng thẻ của tổng giám đốc Hoäc quẹt một cái nhẫn kim cương trăm nghìn cho bản thân mới được.
Đàn ông thất tình khó xử lý, chỉ có chỉ mới chịu được!
Tám giờ sáng, thành phố W.
Thư ký Nghiêm hoàn hảo đúng giờ đến được khách sạn, chị vừa đến thư ký mới đó đã làm nũững với chị, nói tổng giám đốc Hoäc sao lại không hợp lẽ như thế.